Harry không hề hay biết hành động vừa rồi của nó gây ra bao nhiêu rung động cho người lớn tuổi hơn, nó hồn nhiên dựa vào người đối phương, cọ cọ một hồi, rồi mới luyến tiếc bước ra ngoài.
“Harry! Cậu không sao chứ?” Ron và Hermione lo lắng đứng ở cửa chờ nó, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng trôi qua trong lòng, hai người bạn tốt thực sự quan tâm đến nó.
Hoàn toàn khác hẳn với những học sinh khác, vì sợ Sev mà hoặc a dua nịnh hót nó, hoặc giữ khoảng cách với nó.
“Mình không sao hết.” Nó mỉm cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về xúc cảm khi hôn lên môi Giáo sư Độc Dược học hồi nãy, cảm giác lành lạnh ấy vẫn luôn bồi hồi trong đầu, không dứt ra được.
“Nếu cậu đã không sao cả thì, được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ron thoải mái ngỏ ý kiến, Hermione trừng mắt ngó cậu bản tỏ vè không thể hài lòng, có vẻ cô bé thấy đầu óc đối phương ngoài ăn ra thì không nhét thêm được cái gì khác vô trỏng.
“Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ có ăn đến ngu ngốc...”
“Gì chứ? Cậu mới là con lừa quanh năm thồ một đống sách trên lưng...”
Cậu nhóc tóc đen mỉm cười vẻ thích thú nhìn hai người bạn đấu khẩu um trời, âm thầm tỏ vẻ tiếc hận vì mình vẫn không thể tự nhiên chen ngang cuộc trò chuyện.
Nó thấy rằng, mình chẳng thể hoàn toàn hòa nhập với bạn bè, không biết tại sao nữa, dù rằng mọi người có cùng nhau cười đùa, trong lòng vẫn ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-if/2458385/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.