Lại là hành lang tối mù ở Nurmengard, trong thoáng chốc Dumbledore mới phát hiện mình đã không còn nhớ được lần cuối cùng mình tới đây là khi nào, là trước lúc Tom quật khởi hay là sau khi Tom thất bại. Từng bước một, dường như cụ chưa từng đi trên con đường này, trong lòng cũng không biết có cảm xúc nào nữa.
Hận? Cho tới bây giờ Dumbledore cũng không hận Gellert, hoàn toàn ngược lại, Gellert như là một vết sẹo không thể nào khép lại trong trái tim, cụ có thể không nhìn tới, giả vờ không biết gì. Nhưng yêu? Dumbledore thở dài, cụ còn tư cách đó chứ?
Chuyện Ariana năm đó đã không thể nói rõ ràng được nữa, mà khi đó ngay từ đầu hai thiếu niên đã chọn con đường hoàn toàn khác nhau, dù mục đích là tương đồng.
Vật đổi sao dời, hai người họ một là phù thủy trắng nước Anh, một là Chúa tể Hắc ám nước Đức. Năm tháng cho họ không chỉ là sức mạnh và học thức mà còn càng lúc càng xa rời mục tiêu và vết nứt sâu thật sâu.
Có lẽ khi đó Dumbledore cũng mang theo tâm lý may mắn, chỉ cần mình giả vờ không nhìn thấy thì cụ vẫn có tình bạn ngày trước, nhưng cụ quá ngây thơ rồi, dù là cụ hay là Gellert, họ đã sớm không thể trở về.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Dumbledore vui sướng ước chiến Gellert, chết hoặc giết chết là kết cục tốt nhất mà cụ nghĩ tới, nhưng không ngờ Gellert lại nói một câu “Tôi thua” rồi đảo lộn toàn bộ kế hoạch.
Không phải chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-harry-potter-chi-chuoc-toi/3224969/quyen-3-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.