“Ta cho rằng, các trò không phải là sư tử trong đầu chỉ có cỏ lác,” Snape đứng lại ở phía trước, anh híp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa mềm mịn xẹt qua tai mỗi người, nhưng ý tứ trong đó khiến họ không tự giác đứng thẳng lưng, “Slytherin tuân thủ quy tắc, Slytherin lợi dụng quy tắc, đừng để ta biết các trò miệt thị vinh dự của nhà chỉ vì tự cao tự đại ngu xuẩn. Năm năm liên tục Cúp Nhà chưa bao giờ ở Slytherin, chẳng lẽ chỉ có một mình ta chú ý vinh quang Slytherin đang trở nên ảm đạm, mà các trò ở tại đây là nguyên nhân duy nhất đè ép nó, hay là các trò đã mặc kệ chính mình, bằng lòng cho cái đám Gryffindor không bằng cả quỷ khổng lồ kia dẫm dưới chân mà không hề dị nghị?” Nói xong câu cuối cùng, khí thế xà vương của Snape bùng nổ, cả năm năm đều không nhận được Cúp Nhà, thậm chí có một năm còn xếp cuối, Merlin biết khi anh nhìn thấy thành tích ấy, gương mặt lạnh tới mức gần đông lạnh cả nửa Hogwarts.
Theo lời kể của Snape, dù là học trò năm nhất hay là từ năm hai tới năm bảy đều hổ thẹn cúi đầu, đương nhiên họ có thể nói là vì họ vẫn luôn không có một người dẫn đường – một người chủ nhiệm làm họ tin phục, trong lúc quan trọng có thể ra mặt cho họ, nhưng Slytherin cũng không tìm lý do, mọi lý do chỉ là cái cớ.
“Nếu các trò còn có một chút tự giác biết mình là Slytherin,” Snape nhìn biểu hiện của mọi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-harry-potter-chi-chuoc-toi/3224957/quyen-3-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.