Lại là một ngày Hogwarts khai giảng, trên nhà ga chín ba phần tư vô cùng náo nhiệt, người đến người đi. Nhưng rõ ràng có một khu vực rất ít người, hơn nữa nhìn kỹ bạn có thể nhận ra có không ít phù thủy nam thường thường nhìn sang bên đó.
“Ở trường học phải nghe lời Aquila, luôn luôn phải nhớ mình là một Malfoy!” Veela viễn cổ hôm nay cố ý mặc một áo choàng lễ phục, mái tóc dài bạch kim phản xạ tia sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, gia chủ Malfoy nâng cao cằm của mình, như là ông vua đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.
“Dạ, cha.” Một cậu nhóc tóc bạch kim ngắn bên cạnh y cũng giơ cằm lên một độ cung tương tự, giọng nói trẻ con cố tình học theo giọng điệu người lớn, không khó nhận ra sự kiêu ngạo trong đó.
Dù là ai nhìn vào cũng chỉ có thể cảm thán một câu, “Đây là gia tộc Malfoy, gia tộc đệ nhất giới phù thủy nước Anh.” Phía sau một chút Aquila và Snape thống nhất im lặng, có vài người trời sinh chỉ thích sống trong ánh mắt của mọi người, Lucius và Draco không thể nghi ngờ là người như vậy.
“Chăm sóc tốt em trai của con, chăm sóc bản thân mình nữa.” Snape nhìn nhìn con trai nhỏ gần như là một khuôn đúc ra của chồng mình, đột nhiên hơi lo lắng cuộc sống tương lai của bản thân, anh xoay người, cũng may anh còn có Aquila.
“Dạ, papa.” Dù sao vẫn là trẻ con, khi đối diện với papa mình kính yêu Aquila vẫn hơi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu và Draco rời khỏi nhà, “Hogwarts…”
Như là hiểu được nỗi lo của con trai, Snape đơn giản giải thích, “Slytherin không e ngại bất cứ cái gì không biết, vì chúng ta tin tưởng vào bản thân mình.”
Nói đến Slytherin, vẻ mặt Aquila trở nên nghiêm túc, nếu như với Draco mà nói, gia quy Malfoy là trách nhiệm nhóc phải mang thì luận điệu “Slytherin thế này thế kia” của Snape chính là điều lệ Aquila tôn sùng và chuẩn tắc hành động, bởi vậy sau khi Snape nói ra một câu có “Slytherin”, từ nhỏ Qui đã lập chí trở thành một Slytherin tiêu chuẩn quyết đoán yên lặng ghi nhớ rồi tính toán chấp hành.
“Đi tìm toa xe Malfoy, hai đứa, đừng ngồi chung với một số người không tốt.” Lucius ngân dài cho thấy tính xấu của chủ nhân. Snape nhìn qua, quả nhiên một nhà Weasley đi tới.
Từ năm đó Arthur công khai chỉ trích Lucius là Tử thần Thực tử trước mặt các Thần Sáng thì nhà Malfoy bất hòa với nhà Weasley đã trở thành nhận thức chung trong giới phù thủy. Thật ra nói nhà Malfoy bất hòa với nhà Weasley thì không bằng nói gia chủ Weasley mỗi lần gặp đều đơn phương khiêu khích, thời gian dài, Lucius cũng chậm rãi phản kích mỗi khi họ gặp mặt.
Mọi người cũng không lạ khi Lucius hẹp hòi, vì dù là ai đều bị khiêu khích kiểu này trong nhiều năm thì đều sẽ nóng nảy, dựa vào uy thế hiện tại của gia tộc Malfoy, Lucius chỉ nói ngoài miệng vài câu đã là nhẹ nhàng rồi. Càng nhiều người còn cười nhạo nhà Weasley không biết tự lượng sức mình, họ cũng không nhìn xem, ngoài máu trong ra thì họ có chỗ nào có thể ngang bằng thảo luận với nhà Malfoy chứ?
“Mày cái đồ Slytherin chết tiệt!” Mặt Arthur lập tức đỏ bừng vì giận, cuộc sống nhân viên Cục Quản lý Muggle vài năm nay cũng không khiến anh học khôn được, có lẽ ở bên ngoài anh không tranh chấp gì nhưng cũng âm thầm nói không ít Bộ Pháp thuật bị “nhân vật nguy hiểm” khống chế linh tinh gì đó, tuy anh thông minh không chỉ thẳng tên nhưng tất cả mọi người đều biết anh đang nói về ai.
“Lucius.” Phu nhân Weasley vừa muốn tiến lên giữ chặt chồng mình, dù sao hôm nay cũng là ngày bọn nhỏ tới trường, Snape đã mở miệng trước, “Sắp tới giờ rồi.” Anh liếc qua Arthur một cái, người sau chạm phải tầm mắt chết chóc lâu không dùng của xà vương Slytherin, không tự giác run một cái.
Được lắm, khinh thường người nhà của tôi, khinh thường Slytherin, Weasley, chúng ta chờ xem, hừ! Snape hung hăng gạch một nét thật đậm dưới tên Weasley, từ nay về sau khiến dòng họ Weasley có một cuộc sống bi thảm ở Hogwarts trong một thời gian rất dài.
“A, đúng rồi.” Lucius như không nghe thấy gì lịch lãm chỉnh trang áo choàng vốn đã cực kỳ ngay ngắn, “Qui, Dra, cha sẽ nhớ hai đứa.” Tay y cầm chặt gậy rắn, cố gắng đè nén dục vọng ôm hai đứa vào lòng, bắt đầu từ nay, có thể hàng năm Hogwarts cũng sẽ không thái bình, nhưng họ không có lựa chọn, hai đứa trẻ tương lai làm người thừa kế Malfoy và Prince cũng không có lựa chọn.
“Cha, papa, xin yên tâm.” Aquila vẫn bình tĩnh, dù cậu biết cha mình đang không tốt.
Draco không băn khoăn nhiều như vậy, đối với cậu mà nói thì đương nhiên lễ nghi quý tộc là quan trọng, nhưng lớn lên trong sự cưng chiều của người lớn khi thật sự muốn làm gì thì cậu sẽ không quan tâm.
“Papa, nếu Dra nhớ người thì làm thế nào?” Cậu trực tiếp chui vào lòng Snape, dùng sức kéo áo choàng người sau xuống.
Snape hiền lành lại, anh khom người xuống, “Con biết nên làm gì, Dra.”
“Dạ, thưa papa.” Draco nhân cơ hội hung hăng hôn bẹp một cái lên mặt Snape, quay sang Lucius, “Cha, con cũng sẽ nhớ người.”
Rồi cậu giữ chặt anh trai nhà mình, lấy tốc độ nhanh nhất mà không trái lễ nghi quý tộc xông lên tàu tốc hành Hogwarts. Cơ hội này quá khó khăn, Merlin biết từ năm 7 tuổi cha đã không cho cậu ngủ cùng papa, rõ ràng mùi vị của papa rất dễ chịu, tuy giờ anh trai cũng rất dễ chịu nhưng papa vẫn tốt hơn.
Draco vừa suy nghĩ miên man vừa tìm được toa xe gia tộc Malfoy một cách chính xác không thể không nói là rất giỏi.
Aquila mặc em trai kéo mình đi vào, săn sóc sắp xếp hành lý, trong lúc chờ đợi thì dọn trà bánh cho Draco, cuối cùng lấy ra một quyển sách độc dược ở một bên lẳng lặng đọc. Draco thì vừa mỉm cười nhìn anh trai nhà mình bận rộn, cuối cùng không khách sáo tựa vào Aquila, tìm một vị trí thoải mái, rồi ăn điểm tâm vui vẻ quên cả trời đất, trong nhất thời, toàn bộ toa xe ngập tràn mùi vị của điểm tâm. Bên ngoài, Lucius hơn ghen tị nhìn Snape, “Nhóc con đáng ghét, tôi đã biết…”
“Luci, chú ý lễ nghi của anh, nếu cha biết… hử?” Bị ảnh hưởng nhiều năm ở nhà Malfoy, khi đối diện với Lucius Snape thi thoảng cũng có một ít suy nghĩ “chơi xấu”.
“A, Sev thân mến của tôi, em…” Lucius nói một nửa thì dừng lại, y như là thất lễ mà hơi mở miệng, nhìn hai phù thủy nhỏ vì đẩy xe mà nghiêng ngả lảo đảo xuyên qua chỗ giao với nhà ga London Muggle, cậu bé tóc đen hơi bù xù, cái kính xấu xí đặt trên mũi, che đi gần nửa gương mặt của cậu, cơ thể cậu bé hơi gầy, trong lúc bị cô bé lôi kéo thì có vẻ cực kỳ đau đớn.
Cô bé phía trước thì vẻ mặt hưng phấn, gương mặt tròn tròn hồng hồng có vẻ cực kỳ đáng yêu, nếu không phải mái tóc đỏ như lửa cộng thêm đôi mắt màu xanh biếc thì chắc chắn Lucius sẽ nói đó là một cô bé đáng yêu.
Nhưng giờ, “Sev, xem ra năm nay Hogwarts sẽ vô cùng náo nhiệt!” Lucius có ý chỉ.
Nhìn theo tầm mắt bạn đời, Snape nhíu chặt mày, cô bé Muggle tóc đỏ mắt xanh, đặc trưng quá nổi bật này khiến người ta nghĩ ngay tới Lily Evans.
Nhưng Lily đã chết, hơn nữa “Evans” đã biến thành “Potter”, giữa Snape và Lily là một quá khứ không rõ ràng, nhưng Snape hiểu đoá hoa bách hợp kia đã không còn nở trong lòng anh nữa, hiện tại trong lòng anh chỉ có một con công bạch kim yêu nghiệt và hai đứa nhỏ, a, có lẽ còn tính cả Abraxas và Chúa tể Hắc ám đời trước nữa.
Tuy nhiên, là ai, đến từ nơi nào? Snape và Lucius nhìn nhau, Slytherin không tin là trùng hợp, mọi trùng hợp đều là tất nhiên.
Cùng lúc đó, Harry bị Su lôi kéo cảm thấy mình sắp chết.
“Su… Su… A!” Rốt cuộc, Harry vốn không phải quá cường tráng trượt chân bởi động tác thô lỗ của cô bé trong quá trình đợi xe, cả người ngã xuống đất.
“A, Harry, Harry, xin lỗi, mình không cố ý, mình chỉ… mình chỉ quá hưng phấn thôi.” Lúc này Su mới chú ý Harry khó chịu, cô nhíu mày, trong đôi mắt bắt đầu ầng ậng nước, phối hợp với gương mặt tròn tròn vừa thấy còn tưởng rằng cô bị ai bắt nạt.
Hiển nhiên, có người qua đường nghĩ vậy. “Sao mày lại bắt nạt một cô gái! Quá đáng rồi! Mày chắc chắn là Slytherin tà ác!” Một cậu bé cũng tóc đỏ chạy ra, người chung quanh nghe thấy “Slytherin tà ác” thì đều ngạc nhiên nhìn cậu bé một cái, nhưng khi thấy đặc trưng tóc đỏ mặt tàn nhang của nhà Weasley thì sôi nổi dời mắt. Người nhà này có luận điệu như thế không hề giật mình, dù phần lớn người giới phù thủy đều cho rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy năm đó xuất thân từ Slytherin là vì Slytherin không may mắn, có “con cháu đáng chê cười” như thế.
“Tôi không…” Theo bản năng Harry muốn giải thích, lại bị đau đớn do cú ngã truyền tới, vừa nãy cậu bị trượt chân không nhẹ, đầu gối vốn không có thịt trực tiếp đập lên sàn, sau khi tê dại thì đau nhói khiến cậu ngồi phịch lên đất.
“Làm còn không thừa nhận, xem cô ấy khóc rồi kìa!” Cậu bé tóc đỏ nói lời chính nghĩa, quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, mặt cậu đỏ như màu tóc, “Xin chào, mình tên là Ron, Ron Weasley, cậu không sao chứ?”
“Không sao, mình tên Su, Su Hole.” Cô bé nhìn Ron, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự chán ghét, Ron cẩu thả, Harry cúi đầu, vẻ mặt cô bé bị cậu nhìn thấy hết.
“Tôi nghĩ, nếu hai người muốn tán tỉnh thì cũng nên đổi nơi đi, nơi này là toa xe gia tộc, không được mời thì không thể vào. Mà cậu, cậu bé nhà Weasley, chỉ sợ không được mời đâu, mau dẫn cô bạn gái nhỏ của cậu rời đi đi.”
Harry nghe nghe, chú ý giọng nói này hơi quen tai.
Harry miễn cưỡng dựa vào sức lực đó mà đứng, đầu gối bị đau khiến chân cậu hơi nhũn ra, vì vừa bị áp lực nên mặt cậu hơi trắng bệch, “Tốt hơn rồi, cám ơn cậu.”
Nhìn Harry mặt tái nhợt còn cảm ơn mình, trái tim bị đả kích bởi đôi song sinh khó hầu hạ nhà Malfoy và cô công chúa nhà Parkinson từ nhỏ đã được chữa khỏi.
“Harry…” Su sợ hãi lên tiếng, Harry là nhân vật chính, cô tới cùng cậu ta. Nhưng người bên cạnh có làn da nâu đó là ai, người qua đường A à?
“Cậu Weasley, cần tôi lặp lại lần nữa sao?” Hiếm thấy, Blaise quyết định giúp cậu bé này một lần, ít nhất cậu có thể nhận ra cậu bé này không có cảm tình gì với hai người trước mặt.
“Su, chúng ta đi thôi.” Ron oán hận liếc Blaise một cái, Harry bên cạnh cũng không may mắn thoát khỏi, rồi, cậu bé gọi tên cô bé rất quen thuộc.
“Harry…” Cô bé sợ hãi nhìn Harry.
“Lát nữa tôi sẽ đi tìm cậu.” Harry hơi bị áp lực bởi ánh mắt này, khi mà Su là người cậu quen duy nhất, trên tâm lý Harry vẫn muốn ở cùng người quen.
Nhận được lời hứa của Harry, Su hài lòng đi cùng Ron.
Hai người vừa đi, Blaise đã đỡ Harry vào toa xe Malfoy, trong đó ngoài Aquila và Draco, còn có Goyle, Crabbe và Pansy.
“Ai cha, bị sao vậy?” Pansy nhỏ đã có khí thế nữ vương, mở cái quạt thục nữ che lại nửa khuôn mặt, “Blaise cậu đã làm gì người ta?”
“Pansy, nữ vương của tôi, cậu thôi được không?” Blaise bất đắc dĩ thở dài, thoáng nhìn Draco xem trò cười và Aquila không quan tâm, kết bạn sai người kết bạn sai người mà!
“Đây là…” Giờ Blaise mới nhớ ra cậu còn chưa biết tên của người ta, cậu như hỏi nhìn về phía Harry.
Ngược lại Harry nhận ra Draco và Aquila, a, còn cả Blaise, không thể không nói, vài gương mặt lúc đó để lại cho cậu ấn tượng tốt khiến cậu tự giác thả lỏng.
Hít sâu một hơi, Harry hơi ngại ngùng gãi tóc, “Mình tên là Harry, Harry Potter.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]