Ngày 31 tháng 10 năm 1981, Snape không bận rộn bên cái vạc như thường ngày, tuy từ khi bên cạnh anh có hai nhóc con thì thời gian hẹn hò với tiểu thư vạc của anh đã giảm xuống nhưng xuất phát từ thói quen và nhu cầu thì Snape vẫn mất một thời gian lớn điều chế độc dược mỗi ngày, chỉ khác là vốn anh đều làm ở gia tộc Prince, giờ thì lại ở gia tộc Malfoy.
Nhưng hôm nay thì khác, tuy Lucius không nói gì thêm nhưng là bạn đời linh hồn từ sáng sớm hôm nay Snape cũng cảm nhận được sự khẩn trương, thấp thỏm, sợ hãi, tò mò… và cả, kiên định muốn bảo vệ từ linh hồn bạn đời.
Lời tiên đoán… xuất hiện; Kẻ Được Chọn… sinh ra; mọi thứ dường như không hề thay đổi, vậy kết quả thì sao?
Không ai biết đáp án, nhưng Snape biết chuyện đó sẽ xảy ra theo quá khứ của anh, đối với anh và Lucius mà nói thì đó không thể nghi ngờ là kết quả lý tưởng nhất, tuy rằng cái giá của nó là rất nhiều rất nhiều tính mạng người vô tội.
“Papa…” Ngay khi Snape ngơ ngẩn thì nhóc con bạch kim trong nôi đang lườm nhóc con mắt lam xám, miệng mơ hồ kêu.
Người đã từng là gián điệp hai mang thành công nhất ngây dại, con của hai người đã gần một tuổi nhưng tới nay vẫn chưa mở miệng nói chuyện, trong khoảng thời gian này nếu không phải lo lắng về lời tiên đoán thì Lucius đã trực tiếp kéo bác sĩ Edward từ nước Đức tới đây rồi.
Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu, bác sĩ St Mungo đáng thương năm đó vì đã biết “bí mật” của Chúa tể Hắc ám đời trước mà bị ép ở lại Nurmengard, rồi sau trở lại bác sĩ tư cho hai nhóc con, dù sao thì kẻ thù của gia tộc Malfoy và Prince ngày càng nhiều, ai cũng không dám mạo hiểm mời người xa lạ.
Cũng may dù lúc đầu không đồng ý bác sĩ Edward cũng nhanh chóng chấp nhận, đồng thời, sinh ra ở thế lực trung lập, gia tộc lại nhiều đời phục vụ ở St Mungo anh cũng không bài xích trở thành một bác sĩ chuyên cho một thế lực, anh cũng không có sức nặng để “đứng xem thị phi”; mặt khác thì không thể không nói tới đôi song sinh nhà Malfoy.
Dường như là biết Lucius rất lo lắng vì người thừa kế, hai nhóc con nhà Malfoy này vô cùng hiểu chuyện – một tóc đen mắt đen giống gia chủ Prince, thậm chí còn di truyền chiếc mũi to của Snape, khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng đó chính là sau khoảng 6 tháng thì họ đã nhận ra thuộc tính thuộc về người kế Prince này – mặt lạnh.
Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ vì sao họ có thể nhìn ra điều đó từ gương mặt một đứa trẻ hơn 6 tháng tuổi, nếu con nhà bạn trong suốt nửa năm khi khóc cũng chỉ nhếch môi chảy nước mắt thì bạn cũng sẽ biết trên mặt đứa nhỏ cực kỳ thiếu cảm xúc.
Đối lập với nhóc này là em trai của nhóc, nhóc con tóc bạch kim mắt lam xám di truyền nhà Malfoy thì gương mặt rất xinh đẹp, sau khi không còn nhăn nhăn như lúc mới sinh thì ngay cả Gellert cũng không muốn buông tay.
Mà đứa nhỏ này còn cực kỳ biết làm nũng, cứ có người bên cạnh là cậu nhóc sẽ cười híp mắt lộ ra cái lợi đo đỏ khiến người ta nhìn thấy là thèm, chỉ muốn ôm lấy nhóc rồi sờ sờ hôn hôn.
Nhưng chỉ có một điều là tuyệt đối không thể để anh trai nhóc rời khỏi tầm mắt nhóc, dù là ngủ hay tỉnh thì chỉ cần Draco không cảm giác được hơi thở của Aquila thì Draco sẽ không quan tâm gào khóc, cho đến khi có người đặt anh trai nhóc bên cạnh thì mới bằng lòng bỏ qua.
Giống vậy, Aquila cũng không thích Draco rời khỏi nhóc ấy, khác với việc Draco lộ ra ngoài thì Aquila chỉ mở to đôi mắt đen của mình, cứ thế im lặng nhìn bạn, cho đến khi bạn thỏa mãn nhu cầu của nhóc mới thôi, vì thế Lucius thường xuyên nói đùa rằng tình cảm hai đứa tốt như vậy tương lai vẫn còn tiếp tục dài dài.
Và Snape trả lời bằng một cú đạp chân Lucius, lý do là “đầu óc chỉ chứa rác vàng”.
Đôi song sinh đáng yêu ấy hoàn toàn ôm lấy trái tim bác sĩ Edward, đến cuối cùng, bác sĩ Edward còn hận không thể ở biệt thự Malfoy hàng năm, lúc nào cũng có thể chăm sóc hai đứa nhỏ. Nếu không phải thế cục nước Anh đang căng thẳng thì Lucius sẽ trực tiếp đóng gói đưa anh ta về nước cũng không chừng.
Trong hoàn cảnh ấy, hai nhóc con gần một tuổi mà vẫn chưa biết nói thì hơi kỳ lạ, vì thế Snape thậm chí bắt đầu tự trách, có phải vì mình sinh non nên mới tạo ra tình trạng ngày hôm nay hay không.
Cuối cùng Chúa tể Hắc ám đời trước phất tay, “Trẻ con mà, chậm nói là bình thường, bé trai toàn chậm nói cả.”
Dựa vào nội tình gia tộc và sự uyên bác về tri thức của Gellert, Lucius và Snape miễn cưỡng chấp nhận lời của ông “đọc được từ một quyển sách cổ”. Ở nơi mọi người không biết, Gellert lặng lẽ hủy thi diệt tích 101 quyển “Một trăm câu hỏi về trẻ con”, không phải không thừa nhận, Muggle rất có nghiên cứu về phương diện nào đó, Gellert vừa lén sử dụng vừa khẽ nói với Abraxas, dù sao thì Abra sẽ không “để lộ bí mật”.
Cứ như vậy thì có thể nghĩ Snape đã kích động bao nhiêu khi nghe được Draco gọi một tiếng “papa” rồi đấy.
Nhưng dường như Merlin còn cảm thấy kích động hôm nay không đủ lớn, nhóc con tóc đen vẫn mặt vô cảm khi nghe thấy giọng của Draco cũng không cam lòng gọi lên, “Pa…pa.”
Nhóc phát âm không rõ ràng bằng Draco, nhưng từng từ có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Snape luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào, trên thực tế, ngay khi hai nhóc con vừa mở miệng thì Snape cứng người, giờ phút này thì Chúa tể Hắc ám gì đó, lời tiên đoán gì đó, kiếp trước gì gì đó… biến mất sạch sẽ, Snape cảm nhận được một thứ gọi là trách nhiệm. Đây là con của anh, anh có trách nhiệm bảo vệ chúng lớn lên.
Đến khi Lucius về nhà vào buổi tối đã thấy bạn đời y đang mỉm cười ngồi cạnh nôi, mặt mày tràn ngập thỏa mãn.
“A, Sev thân mến của tôi, hôm nay có chuyện tốt gì vậy?” Lucius mặt dày mày dạn đi tới, muốn tới gần bạn đời là một, tinh thần áp lực quá lớn là hai.
Snape còn chưa nói, Draco đã mở miệng, “Fa…fa.” Hiển nhiên Draco không nói được từ “cha”, nhưng “fafa” cũng đã khiến Lucius cười ngây ngô, như phối hợp vậy, “Father.” Từ cha này hơi mơ hồ được Aquila nói hết, miễn cưỡng có thể phân biệt rõ ràng.
“Ôi, Sev, đây thật đúng là quà tặng tốt nhất mà Merlin ban cho!” Lucius cầm chặt tay Snape, dù thế cục bây giờ ác liệt tới đâu thì đây là người nhà của y, là mọi thứ của y.
Đương nhiên Snape cũng cảm nhận được dục vọng bảo vệ mạnh mẽ của Lucius, nhưng anh thích hành động hơn. Khi mà tương lai còn chưa xác định, Snape đặt hai Khóa Cảng trên người bọn nhỏ, điểm rơi là ở Nurmengard, mà mình thì cất kỹ Khóa Cảng đi tới Đường Bàn Xoay – một khi họ bị tóm thì dù gia tộc Malfoy hay là Prince cũng không an toàn bằng Đường Bàn Xoay… nơi mà mọi người biết anh đã từng ở đó thì đều “quên” hết rồi.
— Tôi là đường ranh giới giáo sư và Lucius đều âm thầm chuẩn bị —
Khác với Lucius và Snape thấp thỏm, hiện tại Voldemort chỉ cảm thấy lễ Halloween này là Halloween đẹp nhất trong cuộc đời hắn, ngay vừa nãy thôi, người hầu trung thực của hắn đã báo cáo chỗ ở của vợ chồng Potter.
Bùa Trung thành, là Bùa Trung thành? Thảo nào Lucius không tìm thấy, nghĩ vậy, lửa giận của Voldemort với Lucius giảm đi một chút, nhưng đợi khi hắn tiêu diệt mọi tai họa ngầm, hừ, thế lực kẻ thứ ba cũng nên về rồi, Lucius… hắn đã mặc kệ đủ lâu.
“Lord, xin ngài cho phép bầy tôi đi cùng.” Trong khoảng thời gian này vẫn luôn biểu hiện tốt Mina chủ động yêu cầu, theo lý yêu cầu của cô ta là quá phận, nhưng nghĩ tới phu nhân Potter kia chính là người trong lòng của máu lai trong truyền thuyết Mina đã khẩn cấp muốn thưởng thức sự thê thảm của cô.
Voldemort vốn không vui vì Mina tự yêu cầu, nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới mong muốn ban đầu khi hắn bồi dưỡng Mina, hắn muốn xem cô ta có thể đi tới bước cuối cùng kia hay không, “Chúa tể Hắc ám đồng ý lời xin của mi.” Hắn ngạo mạn nói.
Người mật báo cũng lấy ra sự can đảm không tầm thường, “Lord,” Người tới hèn mọn nằm trên mặt đất, mũ chùm rất lớn che kín gương mặt gã, “Cũng xin ngài, ban cho bầy tôi cơ hội thực hiện nguyện vọng.”
Thấy tâm trạng mình cũng đang vui vẻ, Voldemort lại mở ra lần thứ hai, “Chúa tể Hắc ám sẽ không bạc đãi người hầu trung thành của người.”
“Dạ, my lord, bầy tôi là người hầu trung thành của ngài, xin ngài, xin ngài cuối cùng để Lupin, Remus Lupin không bị những người khác làm phiền… A!”
Lời nguyền Hành hạ bắn trúng người trên mặt đất, gã nhanh chóng lăn lộn, trong lúc đó thì mũ chùm lộ ra một đôi mắt ngập nước nhỏ – Peter Pettigrew.
Voldemort híp mắt, nhìn cậu một hồi lâu, cuối cùng nói khàn khàn, “Đây là lần cuối cùng, Chúa tể Hắc ám sẽ không bạc đãi người hầu trung thành của người.” Hắn lặp lại.
Peter vui quá mà khóc lên, cậu chưa bao giờ bị ai để ý, người giữ bí mật là cậu bởi vì Sirius cho rằng người có “lá gan nhỏ nhất, sẽ không bị người ta nghi ngờ”, chỉ cần không làm hại người cậu để ý, có lẽ cũng là người duy nhất để ý tới cậu, thì làm hại ai Peter cũng không quan tâm.
“Lord, vợ chồng Potter ở thung lũng Godric, gần nhà Dumbledore, nhưng hôm nay Dumbledore trùng hợp có việc ra ngoài, bầy tôi đã hỏi, ngoài họ thì không ai có ở nhà.” Peter cung kính quỳ xuống đất, cơ thể hơi run run vì mới bị tra tấn.
“Được lắm, Mina, thông báo Horace chuẩn bị độc dược đã dùng, buổi tối chúng ta sẽ xuất phát.” Con ngươi dài hẹp như rắn của Voldemort phát ra tia lạnh lùng.
[Voldy, cậu rất vui vẻ?] Tiếng “xì xì” truyền đến, Nagini là một Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám khiến nó có thể cảm nhận tâm trạng của hắn một cách rõ ràng.
[Nana, chúng ta phải nhận được thắng lợi.] Voldemort “xì xì” nói, không để ý hai người phía dưới run lên vì nghe thấy xà ngữ.
Đúng vậy, cuối cùng hắn sẽ thắng, Voldemort nâng cao cái cằm của mình, như là bễ nghễ nhìn toàn bộ thế giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]