Snape không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bạn tốt, anh biết lúc này mình càng có vẻ sốt ruột thì Lucius lại càng treo căng. Snape luôn luôn là một người bốc đồng, anh không thích vượt khỏi ý mình. Nhất thời không khí im lặng, nét đắc ý trên mặt Lucius dần chuyển sang xấu hổ, cuối cùng bất đắc dĩ nghiêm túc lại.
“Được rồi, được rồi, cậu thắng.” Lucius dường như cả màu tóc bạch kim cũng ảm đạm xuống.
Snape ác ý nổi lên môi, “Vậy thì Huynh Trưởng Malfoy, giờ anh ta có thể nói cho người bạn hèn mọn của anh ta rằng bất ngờ là gì không?”
“Đã nói khi không có ai gọi tôi là “Lucius” rồi mà, Sev phạm quy.” Lucius nửa thật nửa giả oán giận, trong lòng lại đang vui sướng vì Snape tự mình thừa nhận “bạn bè”, dường như mỗi tế bào đều tràn bừng sức sống.
Snape đen mặt nhìn Lucius bán manh, trong lòng ảo giác như mình đang nuôi một con mèo nhỏ, nhất là cái mái tóc bạch kim kia, thường xuyên… kiểm tra, sau đó màu sắc kia chắc chắn sẽ càng chói mắt. “Lucius.” Anh lên tiếng cảnh cáo, tuy trên mặt không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc về phản ứng của mình, kiếp trước mình hình như cũng không có tâm trạng tới gần Lucius như vậy, hiện tại là chuyện gì? Có điều Snape cũng không có cơ hội nghĩ nhiều, vì sau đó lời của Lucius đúng là một bất ngờ.
“A, Sev thân mến của tôi.” Lucius vẫn bình tĩnh, giọng điệu lại như càng ngân dài, “Cậu đã nghe tới chế độ học đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-harry-potter-chi-chuoc-toi/3224852/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.