"Crabbe, mày muốn đi đâu?", Draco lạnh nhạt hỏi nam phù thủy to béo vừa gặp phải.
"Malfoy? Mày quản được tao chắc! Lăn về phòng của mày đi!", Crabbe hung hăng nói với thiếu niên tóc bạch kim trước mặt.
"Tao không quản được? Tao không quản được mày ngu ngốc chạy khắp nơi à?", Draco lớn tiếng, ngực cậu nghẹn lại, không nhịn được mà nắm chặt bàn tay. Trước đây Crabbe tuyệt không dám nói chuyện như thế với cậu. Chết tiệt, lẽ ra lúc nghỉ hè cha nó đến Phủ Malfoy đừng có mang nó tới làm gì, lúc đó Bellatrix vì muốn ép Draco đi tấn công Muggle cùng đám Tử thần Thực tử đã dùng Imperio lên nó để đe dọa cậu. Dì ta sai nó đi giết người, nếu không phải Draco ngăn cản, có lẽ Crabbe đã thật sự giết người. Từ đấy đến bây giwof, tâm tính nó lúc nào cũng bất ổn.
"Câm mồm! Mày là cái đồ vô dụng! Đừng có tưởng bở có thể sai khiến tao như hồi trước! Mày cứ đợi mà xem, tao sẽ được Chúa tể Hắc ám khen ngợi!". Ánh mắt Crabbe dần nhiễm lên một loại cảm xúc điên cuồng, hắn đẩy mạnh Draco, làm cậu buộc lòng phải lùi lại mấy bước.
"Vincent Crabbe! Mày dám làm thế?", mặt Draco đỏ lên vì tức giận.
Crabbe không đôi co gì thêm, hắn trực tiếp xoay người chạy ra khỏi hầm Slytherin. Không thể tưởng được thân hình hắn lại có thể chạy nhanh như thế.
"Immobulus!", Draco bất đắc dĩ giơ đũa phép đông cứng người bạn chơi với mình từ nhỏ này. Crabbe lập tức bị khóa lại, trừ tròng mắt vẫn đang tức giận chuyển động, cả người hắn ngay đơ như khúc gỗ.
"Goyle, mày vác Crabbe về phòng ngủ của bọn mày đi. Đừng có đi ra.", Draco lạnh lùng nói với Goyle đang đứng sau lưng mình."
"Draco, Crabbe không cố ý...", Goyle thấp thỏm nói.
"Tao biết, mày không phải lo.", Draco quay lại gượng ép cười với Goyle, "Bọn mày cứ ở trong phòng ngủ, trước khi tao về đừng có đi ra. Có vấn đề gì thì đến chỗ Blaise, nhà nó trung lập.", đầu ngón tay cậu vuốt ve đũa phép, giọng nói thực nhẹ.
"Draco!", Goyle không nhịn được nói to lên, mặt tràn ngập sợ hãi và lo lắng, "Mày cũng đi tới chỗ đấy với bọn tao đúng không?"
"Tao là một Malfoy! Tao có việc cần làm. Mau, đi vào, đừng có ngo ngoe ở ngoài.", trên mặt Draco đã tràn ngập lo âu.
"Tao có thể đi với mày!", Goyle nói, "Giống như hồi trước ấy."
"Crabbe nói đúng, bọn mày không cần đi theo tao làm gì. Mày hiểu không, Goyle?", Draco ngẩn ra, cậu không nghĩ Goyle sẽ nói như vậy.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết! Cứ coi như đây là mệnh lệnh cuối cùng của tao đi, bây giờ bọn mày ngay lập tức về phòng!", Draco cưỡng chế chua xót trong lòng, lớn tiếng nói với Goyle. Cậu nhìn Crabbe, ánh mắt hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Không phải chỉ Gryffindor mới có tình bạn, Slytherin cũng có, cho dù ngày thường tình bạn ấy luôn ẩn đi quá kỹ.
"Draco...", Goyle còn muốn nói thêm.
"Đừng bắt tao đông cứng cả mày, Goyle.", Draco trầm mặt nói.
Thấy Goyle ngậm chặt miệng, Draco mới lộ ra một tia chân thành mỉm cười. Sau đó cậu xoay người, bước nhanh ra khỏi hầm.
Cậu vừa nhận được một bức thư từ cha. Voldemort sẽ sớm tới Hogwarts, Tử thần Thực tử phát hiện Harry Potter ở Hogsmeade, khả năng cậu ta sẽ đi đến Hogwarts. Vì cái gì Potter bây giờ thế nào cũng phải đến cái nơi đầm rồng hang hổ như Hogwarts cơ chứ? Nhưng cho dù thế nào, một khi Potter thật sự tới Hogwarts, chắc chắn cậu ta sẽ đi tìm cái nhóm gì mà DA gì đó. Còn Draco, vẫn luôn biết đám học sinh ngu ngốc đó tập hợp ở đâu.
Từ hầm đến tầng tám chẳng gần tí nào, nhưng mật đạo thì Hogwarts chưa bao giờ thiếu. Năm thứ năm, Draco trong lúc đi tuần đêm phát hiện không ít lối tắt. Một Malfoy luôn hiểu được đạo lý vật tẫn kỳ dụng (Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng). Trong vòng một phút Draco đã đến tầng tám. Bên trái là phòng Hiệu trưởng và tháp Gryffindor, bên phải là tháp Thiên văn. Draco nhanh chóng dùng bùa Tan ảo ảnh, đứng ở một góc hành lang kiên nhẫn chờ đợi. Cho dù bọn Potter trở về hay rời đi đều sẽ phải đi qua cậu.
Anh em nhà Carrow vội vã chạy từ phòng Hiệu trưởng đi qua cậu xuống cầu thang. Draco đoán bọn họ nhận được tin tức Voldemort sẽ đến, nhưng hành động của bọn họ quá lộ liễu, kể cả Snape sẽ không nói gì, nhưng giáo sư McGonagall, Viện trưởng Ravenclaw và Viện trưởng Hufflepuff chỉ sợ là đã không còn nhẫn nhịn được nữa.
Đột nhiên tay trái Draco nhói lên, đau đớn, bỏng rát khiến ma lực cậu dùng để duy trì bùa Tan ảo ảnh không ổn định, hiệu quả thần chú mất đi. Ở góc khuất hành lang nhìn như bỗng nhiên có một người xuất hiện.
"Au... Chết tiệt, Merlin...", Draco cắn răng chịu đựng, đau đớn thiêu đốt đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đây không phải Voldemort triệu hoán Tử thần Thực tử, mà là hắn đang tức giận. Mỗi khi Chúa tể hắc ám tức giận, dấu hiệu Hắc ám liền nóng lên, đau đớn như bị đốt.
Ở vách tường vốn trắng trơn bỗng xuất hiện một cái cửa. Cánh cửa bị đẩy mở đến ầm một tiếng, có ba người gần như nhảy ra cùng một lúc, ngay sau bọn họ chính là một ngọn lửa lớn đang rừng rực cháy. Ngọn lửa ấy không có màu đỏ cam như bình thường, mà có màu đen như than bụi. Lửa Quỷ! Cánh cửa sau khi bọn họ chạy ra đã đóng sầm lại, nhưng bên trong vẫn truyền đến tiếng thét chói tai - một loại âm thanh không cam lòng, oán hận mà than khóc.
"Malfoy!", Harry còn chưa kịp thở, ngẩng đầu lên đã thấy Malfoy đang dựa vào tường, cong lưng chống tay trên đầu gối. Ánh mắt anh tràn ngập kinh ngạc cùng nghi ngờ.
"Potter.", Draco chịu đau đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn Harry.
"A, chồn sương!", Ron ngâm nga, nhanh chóng giơ đũa phép lên chĩa vào Draco.
Draco nhìn đũa phép Ron, trên mặt thoáng hiện sự cười nhạo. Cậu chầm chậm rút đũa phép, chĩa vào tổ ba người - đang giơ đũa phép vào cậu.
"Mày làm gì ở đây?", Harry gần như lạnh nhạt hỏi, "Đám tùy tùng của mày đâu rồi?"
"Không khiến ngài nhọc tâm, Thánh Potter.", Draco giả cười với Harry cứ như không thấy biểu tình lãnh đạm của đối phương, "Nếu như bây giờ tao báo với Chúa tể Hắc ám mày đang ở Hogwarts, đây là đại công đấy."
"Thế thì mày đừng có hòng phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào.", Harry bình tĩnh nói.
"Uầy, sợ thế. Ái chà, mày đang dùng đũa phép người khác đấy à? Đũa phép mày đâu rồi?", Draco như vô tình hỏi, sự nhạy bén nói cho cậu biết đũa phép Harry đang dùng bây giờ không phải cây đũa gỗ sồi lõi phượng hoàng kia, "Chúa cứu thế làm rơi mất đũa phép của chính mình rồi ư?", cậu cười nhạo nói.
"Malfoy, tốt nhất là cậu đừng có cản trở bọn tôi.", Hermione cảnh cáo nhìn Draco, cô cảm nhận được tâm tình Harry đang xấu dần.
Mặt Harry tỏ vẻ bực bội. Đũa phép Định mệnh của anh đang ở trong túi quần, đáng tiếc là nó đã bị gãy. Bây giờ anh đang dùng một cái đũa phép đoạt được, dùng căn bản là không thuận tay. Không chỉ có hiệu quả thần chú giảm mạnh, thậm chí Thần Hộ mệnh cũng chẳng thành hình. Nếu không phải vừa nãy Hermione gọi Lửa Quỷ, chẳng biết tới khi nào mới xử lý được cái Trường Sinh Linh Giá kia.
"Kể cả chỉ dùng cái đũa phép này tao cũng có thể đánh bại mày. Malfoy, mày...", Harry nghiến răng nhả từng chữ, bàn tay nắm chặt đũa phép.
"Ôi, Merlin, sao tầng trên lại náo nhiệt thế nhỉ?", một giọng nữ bén nhọn truyền từ hành lang tầng dưới lên. Tiếng giày cao gót cồm cộp giẫm trên hành lang, tiếng móng tay cọ vào tường ken két cũng theo cô ta truyền tới.
"Carrow.", sắc mặt Draco trầm xuống, cậu nhìn Alecto Carrow đang đi lên, theo sau cô ta là Amycus Carrow.
"Mày báo cho bọn họ!", Ron tức giận gào lên.
Draco đột nhiên quay đầu nhìn ba người, trên mặt dần hiện lên nụ cười lạnh quỷ dị.
"Đúng là tao thì sao nào?", những lời này là nói với Ron, nhưng Draco lại cố tình nhìn Harry. Thấy trên mặt Chúa cứu thế xuất hiện vẻ chán ghét cùng căm hận, Draco càng làm cho nụ cười lạnh của mình càng thêm bén nhọn, càng thêm khắc nghiệt. Nhưng nụ cười ấy dù bén nhọn đến đâu, cũng chẳng bén nhọn bằng con dao đang từng nhát từng nhát cứa lên trái tim cậu.
"Mày vĩnh viễn chỉ biết làm mấy trò đấy thôi.", Harry phiền chán nói. Ánh mắt anh lướt qua Draco, không nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Slytherin kia. Anh em nhà Carrow đã đi đến tầng tám, trên mặt vặn vẹo tràn đầy uất hận và vui sướng, giơ đũa phép chĩa vào bọn họ.
Draco không nói chuyện, cậu lùi lại mấy bước, đẩy hai anh em Carrow lên trước. Cậu đứng khuất trong bóng tối của vách tường. Bóng tối ấy vừa vặn có thể che giấu sắc mặt tái nhợt và thân thể đang nhè nhẹ run rẩy của cậu. Thật tốt, Draco, không phải mày cũng đã quen rồi sao? Đối mặt mày Potter chỉ biết dùng loại giọng điệu này, thái độ này thôi. Có cái gì đặc biệt đâu? Mày không quan tâm! Tuyệt không! Cậu lặp đi lặp lại những câu nói đó trong lòng, tựa như bọn chúng có thể neo giữ tâm trạng cậu, tựa như có thể thôi miên bản thân. Bây giờ cậu cũng chẳng buồn nghĩ tại sao anh em Carrow lại quay lại. Nhưng nực cười thay, bọn họ quay lại không tốt à? Còn có thể khiến Chúa cứu thế chịu khổ.
Có đôi khi, cậu thật không nghĩ ra được, trái tim này, ngoại trừ đau, còn có thể làm gì.