Trở lại Spinner’s End, Snape trầm lặng không nói gì, vẻ mặt như đang nhớ lại điều gì đó làm lòng Harry chua xót. Ngồi lên ghế sô pha, Harry khoanh hai chân trên chỗ ngồi. Snape cũng ngồi xuống cạnh cậu, nhắm mắt lại như đang dưỡng thần, nhưng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày chứng minh rằng cũng không phải như vậy.
Harry cắn chặt môi dưới, cuối cùng mở miệng. “Sev, Anh... hối hận sao?” Thanh âm đột ngột quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh, Snape lập tức mở to hai mắt, chống lại đôi mắt đau thương của cậu bé. “Hối hận cái gì? Yêu em sao?” Harry khiếp sợ ngẩn đầu nhìn người đàn ông đang phẫn nộ.
“Không.. Sev, em không biết, em cho rằng...” Harry không biết mình đang nói gì nữa, vừa rồi Sev nói yêu mình sao? Người đàn ông hướng nội chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của mình này....
Snape chẳng qua nhớ đến trước đây vì để tìm kiếm sức mạnh và để Lily không bị đám học trò trong cùng một Nhà chỉ trích mà gọi cô là ‘Máu Bùn’, rồi rời xa cô ấy, thế nhưng những lời của Lily khi đó vẫn làm hắn đau đớn.
“Harry, Lily...”
“Sev! Em biết, xin lỗi anh.” Harry không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của người đàn ông, Sev của cậu...
Snape trấn an cậu bé, “Hãy nghe ta nói Harry, kỳ thật ta muốn nói, trước đây Lily vẫn luôn là hơi ấm duy nhất của ta, cho nên ta rất ỷ lại, cho rằng đó là tình yêu...”
Người đàn ông hôn lên trán Harry, chỉ nghe hắn thì thào bên tai: “Harry, chờ đến khi đứa bé sinh ra, chúng ta kết hôn đi.” Snape nâng tay phải của Harry lên, hôn xuống vị trí đang đeo nhẫn. “Trước đó, hãy học tin tưởng bạn đời của em.”
Đúng thế, tuy Harry không nói gì, nhưng nỗi bất an cho tới nay của cậu vẫn truyền đến Snape, “Em, Sev, em sẽ, anh biết đấy, em chỉ là quá yêu anh.” Không muốn lặp lại đồng dạng lý do khiến con tim đau nhói.
Dán lên đôi môi hơi lạnh của người đàn ông, tinh tế ma sát, “Sev, sao em có thể yêu anh như vậy?” Yêu đến không giống chính mình, như một tảng đá bén nhọn bị mài mòn, không còn sắc sảo khi đối mặt với tình yêu. Hai mắt Snape nóng lên, làm nụ hôn này thêm sâu.
“Bởi vì em yêu chính là ta... gọi tên ta đi.” Harry nếm thấy vị nước mắt của mình, chỉ là không còn chua sót như trước đây.
“Vâng, Sev.. sev...”
Bởi vì ngày sinh gần kề, Harry không thể không nghỉ học, ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, mà Bibi thì càng thêm thần kinh.
“Ôi chao, tiểu chủ nhân sắp ra rồi, Bibi thật vui sướng, cũng thật khẩn trương, Bibi sẽ tăng thêm dinh dưỡng cho chủ nhân Harry.” Snape thỏa mản gật đầu, nhưng Harry khóc không ra nước mắt, thêm dinh dưỡng chính là tăng gấp đôi đồ ăn và độc dược.
“Cục cưng ơi, con mau ra đây đi.”
Ai ngờ câu này thành lời tiên tri.
Vào nửa đêm.
“A, Sev...Bụng...” Harry đau đớn nằm ngửa trên giường, ở bên cạnh, Snape cuống quít đứng dậy.
“Sao vậy Harry?”
“Hình như sắp sinh!” Lập tức sắc mặt Snape trắng bệch giống hệt Harry.
“Đợi một chút, ta lập tức đi gọi bác sĩ! Bibi, chăm sóc chủ nhân!”
Sau một trận rối loạn, bác sĩ St. Mungo liền tới đây, nhìn thấy người mang thai là nam phù thuỷ thì lập tức biến sắc.
“Là nam phù thuỷ, phải nhanh lên!”
Harry cảm thấy từng đợt đau đớn từ bụng dưới truyền đến, trong mơ hồ nghe theo lời bác sĩ mà mở hai chân ra, tiếp theo đó là dùng sức thở sâu, miệng không khỏi hét to.
Snape nghe thấy tiếng la hét trong phòng của Harry, hận không thể xông vào, nhưng bác sĩ không cho phép, chỉ đành sốt ruột không ngừng đi qua đi lại ở bên ngoài phòng, “Chết tiệt, sao lại lâu như vậy?” Kỳ thật chỉ mới qua mười lăm phút thôi, nam phù thuỷ khi sinh con thuận lợi hơn so với nữ phù thuỷ nhiều, ngược lại, nam phù thủy cũng khó mang thai hơn nữ phù thuỷ.
Ngay lúc Snape muốn xông vào thì một tiếng khóc vang lên. “Oa oa ——” Lúc này đã là sáng sớm, ánh nắng chiếu vào phòng, Snape tiến vào liền thấy cậu bé đang suy yếu mỉm cười với mình. Bác sĩ tươi cười chân thành tiến lên trao đứa bé lại cho hắn. “Là một bé trai khỏe mạnh, chúc mừng ngài, ngài Snape.”
Cứng ngắc tiếp nhận đứa con, thằng bé nho nhỏ đỏ au đang nhắm chặt hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn kêu khóc thật lớn, luống cuống nhìn về phía Harry.
“Cho em xem với, Sev.” Sinh con cơ hồ hao phí toàn bộ khí lực của cậu, Harry giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng bị Snape ngăn lại. Các bác sĩ sau khi nhận thù lao từ Bibi thì liền rời đi, để lại không gian ấm áp cho ba người.
“Ôi, trông như con khỉ ấy.” Harry nhíu mày, làn da đỏ au, tóc đen thưa thớt, còn mặt mũi thì nhăn nheo. Snape đặt đứa con đã khóc đến mệt xuống bên cạnh Harry, liếc Harry một cái.
“Đứa nhỏ nào mới sinh cũng đều như thế cả.” Snape hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Harry, “Cám ơn em, Harry.” Xúc động trong lòng hắn chỉ một câu cám ơn là biểu đạt không hết, chuyên chú nhìn kết tinh nho nhỏ, thuộc về hai người họ, ở góc độ Harry nhìn không thấy, rơi xuống một giọt lệ.
Bibi đã nhanh chóng dọn sạch phòng, Snape đưa chai dược hồi phục thể lực mới vừa làm xong cho Harry, thấy cậu do dự một chút nhưng vẫn uống hết, vẻ mặt nhu hòa.
“Trước ngủ thêm đi.” Harry thấy vẻ mặt mỏi mệt của người đàn ông, bận cả một đêm khiến Snape thoạt nhìn tinh lực cạn kiệt. Bỗng khựng lại một cái, “Đứa nhỏ thì sao?”
Nhìn về phía đứa con đang ngủ say trong khuỷu tay Harry, “Ngủ ở giữa, tư thế ngủ của em hẳn cũng không tệ lắm.” Snape đang muốn cởi nút thắt áo chùng, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, hoá ra mình đã mặc đồ ngủ đi tới đi lui cả một đêm. Harry cũng phát hiện điều đó, cười nhẹ thúc giục người kia lên giường. Snape cẩn thận ngủ bên cạnh đứa con, ngay chóp mũi là hương sữa trên người trẻ con. Nhìn chăm chú bé cưng hồi lâu, Snape mới chống đỡ hết nổi mà say ngủ, Harry đau lòng hôn người đàn ông, thấy đứa con ngủ thật ngon, cũng khẽ hôn lên trán nó, rồi cậu thiếp đi.
Harry cùng Snape tỉnh lại trong tiếng khóc lanh lãnh.
“Làm sao vậy?” Harry mơ màng, “Merlin ơi, là bé con, Sev.” Snape tỉnh lại liền thấy Harry đang luống cuống ôm đứa nhỏ dỗ dành, “Sev, làm sao bây giờ, nó bị sao vậy anh?” Cơn buồn ngủ đã sớm biến mất, Snape nghĩ đến điều gì đấy, “Có thể là đói bụng chăng?” Một câu khiến Harry cứng đờ.
“Đói bụng? Nhưng... nó ăn gì?” khóe miệng Harry giật giật cảm thấy trước ngực ướt át, cúi đầu nhìn xuống, hoá ra chiếc áo ngủ rộng rãi đã bị đứa con kéo xuống, cái miệng nhỏ xíu đỏ hồng dán lên ngực cậu, thấm ướt một mảng da thịt.
“Sev!” Snape nín cười gọi Bibi chuẩn bị bình sữa, đứa nhỏ dường như bất mãn vì không có sữa nên sắp khóc lớn.
“Ôi chao, ngoan nào, sữa sắp tới rồi. Á...”
Harry khóc không ra nước mắt muốn kéo hạt đậu đỏ trước ngực bị thằng bé cắn ra, ngược lại nhìn vào đôi mắt ngậm cười của người đàn ông.
“Sev, anh mau nghĩ cách đi.”
“Khụ, nhóc Cullen thực hoạt bát.”
“Ah? Đứa bé tên là Cullen sao?” Snape dùng ngón tay chạm nhẹ vào sườn mặt non mềm của bé Cullen, “Ừ...”
“Chẳng lẽ anh đã sớm nghĩ tên cho con?” Snape chuyên chú trêu chọc bé Cullen không hề ngẩng đầu lên, hắn sẽ không nói cho Harry biết từ mấy tháng trước hắn đã bắt đầu suy nghĩ về việc này.
“Bibi mang thức ăn đến cho tiểu chủ nhân!” Bibi đến làm Harry không tiếp tục truy hỏi, chỉ cầm bình sữa không biết nên cho ăn thế nào.
“Sev, anh làm đi. Em ôm Cullen.” Snape há miệng nhìn bình sữa trong tay, biết đấy, thứ này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong tay hắn.
“Nhanh lên anh, Cullen sắp khóc rồi.” Harry thúc giục.
Snape trúc trắc đưa núm vú cao su đến miệng bé Cullen, bé ngửi thấy mùi sữa liền há mồm ngậm lấy, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức mà mút. Snape thả lỏng động tác cứng ngắc, ngạc nhiên nhìn sinh mạng bé bỏng này.
“Thật sự là đói lắm rồi.” Harry tỏ ý xin lỗi mà hôn trán Cullen, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi dại ra của người đàn ông, lại cảm thấy người này thật sự rất đáng yêu.
“Sev, cám ơn anh.” Snape nhếch khóe môi, ánh mắt đặc biệt dịu dàng nhìn người yêu cùng con nhỏ dưới ánh mặt trời, “Không, là ta cần cám ơn em, Harry...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]