Như lời Snape nói, chuyện về Voldemort hoàn toàn không cần cậu quan tâm, Harry cả ngày chỉ ở phòng khách hoặc phòng ngủ đọc sách. Ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bức màn màu nhạt bởi vì cửa sổ hé mở để gió lùa vào mà nhẹ nhàng lay động. Hai tháng qua, căn nhà vốn âm u thậm chí cũ nát này đã được Bibi trang trí lại theo yêu cầu của cậu, bây giờ có vẻ sáng sủa ấm áp hơn rất nhiều.
Để quyển sách trên tay xuống, tuỳ ý vuốt ve chiếc nhẫn trên tay phải. Vào mấy ngày trước Snape đã nhận được hồi âm từ Hogwarts, đảm nhiệm chức vị giáo sư Độc Dược, Harry có thể tưởng tượng được cuộc sống thê thảm sau này của đám tiểu động vật trong trường. Lại nói, cũng đã vài ngày không được gặp Snape, nỗi nhớ nhung hệt như cái lưới, giam giữ trêu trọc con tim cậu.
Bụng không còn bằng phẳng như ba tháng trước, có thể nói, từ sau khi đến nơi này Harry có thể thường xuyên cảm nhận được sự phát triển của nó, cái bụng sáu tháng đã lớn như một trái dưa hấu nhỏ.
“Cục cưng, còn sáu, bảy tháng nữa, là con có thể ra ngoài rồi.” Harry vui vẻ cười ngây ngô với cái bụng của mình, uống ly sữa mà Snape dặn Bibi pha thêm độc dược, được rồi, nói gì đi nữa thì mình vẫn không có hảo cảm với độc dược.
“Tiểu quỷ chết tiệt, quả thực là quỷ khổng lồ! Không, quỷ khổng lồ còn dễ dạy hơn tụi nó!” Snape tức giận ngồi trong phòng làm việc phê sửa bài tập mà đám học trò nộp lên, cây bút lông chim đáng thương bị hắn tàn phá đến thét lên rồi giả bộ ngất xỉu, lại bị chà đạp cho sống lại.
Rốt cục không chịu nổi nữa, hắn buông bút ra, ngón tay xoa nhẹ sống mũi. Nhắm mắt lại nghĩ đến lão ong mật mặt mũi hiền lành khuyên giải cái gì mà: “Severus, phải biết rằng bọn nhỏ cần được thông hiểu và tha thứ, anh phải kiên nhẫn, ừm, đám nhỏ Gryffindor cũng rất đáng yêu, khi trừ điểm vẫn nên thỏa đáng chút...”
“Chết tiệt, Gryffindor ngu xuẩn! Nếu không phải hết đứa này đến đứa khác phá hư tài liệu độc dược, hoặc dùng nét chữ như chó cào này làm bài tập, ta nghĩ ta còn có thể xem xét.” Snape vùi cả người vào trong ghế sô pha, gian phòng yên tĩnh khiến hắn dần khôi phục bình tĩnh, nhớ tới cậu bé mấy ngày nay bởi vì mang thai mà bắt đầu trở nên thuỳ mị nọ.
Khóe miệng nhếch lên một nét cười dịu dàng không thể nhận ra. Harry không biết việc Snape đang chuẩn bị dược ổn định linh hồn cho cậu. Sau khi xem trí nhớ của cậu, Snape mới nhớ tới cái người tên Amy kia đã dùng nghệ thuật hắc ám, dù sao cũng có chút tác dụng phụ, đây cũng là vì phòng ngừa vạn nhất.
Voldemort gần đây rất bận rộn, bởi vì gã rốt cục phát hiện phần lớn trường sinh linh giá đã bị kẻ thù của mình —— Dumbledore thu gom. Snape tự rót cho mình một ly Whiskey, lắc nhẹ ly rượu, kết quả cuối cùng của cuộc thương nghị giữa hắn và Lucius là viết thư nặc danh đưa tin cho Dumbledore, đương nhiên bọn họ sẽ không cho là kẻ xảo quyệt như ông ta sẽ dễ dàng tin tưởng một phong thư nặc danh, thế nhưng bọn họ cũng đánh cược phần cẩn thận này của ông ta, Dumbledore tất nhiên sẽ đi chứng thật, còn hai người họ chỉ cần ngư ông đắc lợi.
Rượu từ miệng trượt xuống cổ họng, mang đến chút cay nóng, chỉ là ánh mắt của Snape lại sáng đến kinh người. Voldemort càng bận rộn càng nóng nảy, hiện tại hắn tuân theo mệnh lệnh của gã mà tới Hogwarts, đây là lựa chọn tốt nhất lúc này, Voldemort sẽ không vì chút việc mà lựa chọn bại lộ thân phận gián điệp này của hắn.
Ánh mắt lại đảo đến cái đống ‘đồ bỏ đi’ kia, Snape chán ghét nhíu mày, hay là hắn trực tiếp cho mỗi đứa một điểm ‘P’? Ác ý cười, nắm lấy một nhúm bột Floo, thanh âm trầm thấp vang lên: “Spinner’s End!” Hi vọng cậu bé ngoan ngoãn uống hết độc dược hắn chuẩn bị vì cậu.
Trong lò sưởi đột nhiên xuất hiện bóng người làm Harry hoảng sợ.
“Sev? Không phải ngày mai mới về sao?” Nói xong, cậu đứng dậy tiến ra đón hắn, nhưng bởi vì cái bụng mà hành động của cậu có chút chậm chạp. Snape bước nhanh tới trước, dẫn Harry tới ghế sô pha để cậu ngồi trên hai chân mình.
“Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.” Ngữ điệu tự nhiên. Người đàn ông, kẻ đã hoàn toàn đem đống bài tập trong văn phòng kia liệt vào hàng ‘rác rưởi’, đang hưởng thụ Harry mát xa.
“Uống hết sữa chưa?”
“Ưm, rồi, nhưng mà Sev ơi, ” Harry nâng đầu nhìn vào mắt người kia đầy chờ mong, “Anh không thể thay đổi hương vị một chút sao? Em thích mùi chocolate hoặc dâu tây.” Snape liếc xéo cậu bé, hừ một tiếng từ chiếc mũi to: “Hừ! Em chẳng lẽ không biết loại hành vi này sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu của độc dược sao?”
Harry khinh bỉ: “Được rồi, nhưng em muốn nói là, thành tích độc dược của em chưa từng đạt tiêu chuẩn.” Người đàn ông thay đổi tư thế đưa tay đặt bên hông Harry, ngữ điệu thong thả hơn so với bình thường, “Ôi, vậy thì thật là tai hoạ, ta thật sự lấy làm tiếc cho vị giáo sư đã dạy em.”
Harry phì cười ra tiếng: “Trên thực tế, luôn là vị giáo sư nào đó cứ bắt lỗi em, từ ngày đầu tiên thấy em ai đó đã không vừa mắt.” Nói xong, ánh mắt như có như không liếc nhìn đôi mắt nhắm hờ của người đàn ông. “Vậy sao? Một Potter, quả là đủ khiến người ta đau đầu.”
“Sev!!” Harry tức giận nhìn người kia.
“Được rồi.... Hử!?” Bàn tay đặt ở bụng cậu bé chợt cứng đờ, Snape không thể tin nổi mà nhìn về phía Harry cũng đang rất kinh ngạc.
“Nó vừa mới... động sao?” Harry không khẳng định mà đặt hai tay lên bàn tay của Snape, mà giờ khắc này, tiểu sinh mạng trong bụng nhường như là cảm nhận được sự mong đợi của hai người nên nhẹ đá một cái.
“Ao, đau, Sev, em khẳng định nó là con trai, thật nghịch ngợm mà.” Harry nửa thật nửa giả liếc Snape. lúc này Snape mới khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là ánh mắt vẫn ngắm bụng Harry như cũ, lập tức mở miệng: “Hi vọng không phải là một Gryffindor, nếu thật như thế, đúng là tai hoạ.” Không chút lưu tình nào phê bình.
Harry không thèm để ý tới lời nói ác độc của người kia: “Kỳ thật em cũng không hi vọng là thế, bởi vì làm một Slytherin sẽ càng yên tĩnh, càng tao nhã, tựa như cha nó vậy.” Ánh mắt chứa đựng ý cười thâm tình nhìn về phía người đàn ông, khóe miệng Snape nhẹ nhàng nhếch lên, trong đôi mắt dâng lên chút ngượng ngùng chỉ Harry mới thấy được, nhưng lại bị sắc đen thay thế, bởi vì người đàn ông đã áp dụng chiêu khoá miệng.
Đã quen với nụ hôn của người đàn ông, nhưng mỗi lần đều làm cậu hạnh phúc choáng váng, ánh mặt trời soi rọi nơi hai người đang ngồi, mạ vàng sườn mặt gần kề của cả hai. Harry mê mẩn ngửi lấy hơi thở của Snape, hương thảo dược độc hữu trên thân thể người kia khiến cậu cảm động muốn rơi lệ. Và cậu cũng làm như thế.
Snape cau mày hôn đi những giọt lệ bên khóe mắt cậu bé, độ ấm như làm bỏng môi hắn. Harry ngăn cản hành vi muốn hôn sạch tất cả nước mắt trên mặt cậu của hắn.
“Dear, không nên ngăn em, em thực hạnh phúc, đây là nước mắt hạnh phúc,” hai mắt Harry ướt nhoà, cậu dùng môi của mình để ngăn người kia lại, mổ nhẹ lên phiến môi kiên nghị của hắn. “Em nghĩ em chưa bao giờ biết ơn Merlin như lúc này...”
“Không... em không cần cảm ơn Ngài, em chỉ cần cảm nhận ta thôi.” Sau đó ở bên ta. Ánh mắt Snape thâm thúy, chiếc mũi cọ xát những lọn tóc loà xoà trên trán cậu bé, bắt lấy đôi môi khẽ nhếch của cậu, đầu lưỡi tiến vào thăm dò, nhận được sự đáp lại gấp gáp. Đúng vậy, chính là như vậy, dùng tất cả của em để yêu ta, sau đó, cho em tất cả của ta, tình yêu của ta.....
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau thật lâu, thẳng đến khi Bibi xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]