Harry nhờ nhân viên của quán Cái Vạc Lủng mua chút Độc Dược, tiêu trừ những dấu vết cùng cơn đau nhức trên người mình, thiêm thiếp một giấc rồi rời đi vào rạng sáng ngày hôm sau. Đứng trên đường lớn, Harry chợt hốt hoảng, tựa như tình cảm mãnh liệt cùng thống khổ của đêm qua chỉ là một giấc mộng, mà hai tháng trước cậu hãy còn lỗ mãng dễ xúc động cũng đã học được sự bi thương trầm lặng như thế này.
Đè nén con thú đang khốn khổ trong lòng, cậu đi về phía ngôi nhà của chú Sirius. Bên kia, Snape một đêm thức trắng, trước khi trời hửng sáng đã thu dọn tốt căn nhà, dùng tốc độ nhanh nhất, sắc đỏ gai mắt ấy cứ như cơn ác mộng quấn chặt lấy hắn. Cụ Dumbledore và chú Sirius khi trời vừa sáng liền đến nhà của Snape nhưng không gặp được Harry vốn nên ở đây, chú Sirius suýt chút nữa bổ nhào tới hắn.
Không thể không nói, nhờ tố chất làm gián điệp hai mặt, hắn có thể mặt không đổi sắc mời hai người kia ra ngoài cũng như tiết lộ tin tức cậu nhóc đã trở về cho họ.
“Snivellus, mi tốt nhất nên cầu nguyện cho Harry không xảy ra chuyện gì đi!” Sirius gầm lên giận dữ. Còn Snape thì không có lòng dạ giống như thường ngày mà châm biếm lại, đau thương khi cậu bé rời đi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Hai người kia đi rồi, Snape ngồi lâu thật lâu duy chỉ với một tư thế, ánh mắt trống rỗng khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ điều chi.
Trở về nhà, Harry đón nhận vòng ôm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-yeu-nguoi-da-tro-thanh-thien-tinh/102337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.