Đây là lần đầu tiên Ron dậy sớm như vậy từ sau khi tốt nghiệp Hogwarts.
“Bắt buộc chúng ta phải dậy sớm thế này sao?” Anh vừa ngáp dài vừa hỏi Harry.
“Sáng nay tiết đầu tiên chúng ta có lớp.” Harry vừa chỉnh lý đồ dùng cần lên lớp vừa nói, “Cho nên tốt nhất chúng ta dậy sớm một chút. Hơn nữa Ron à, mình phải nói cho cậu biết, chúng ta cần tới lễ đường ăn sáng chứ không phải ở đây chờ gia tinh đưa tới.”
“Tiết đầu tiên… năm thứ bảy… ôi không!” Ron ca thán, “Harry, cậu chắc chắn mình đã có sách lược chứ?”
“Trước kia khi xây dựng D.A, ngay từ đầu chẳng phải mình không có kinh nghiệm gì sao?” Harry cười nhạt hỏi lại.
“Nhưng cậu vẫn làm rất tốt mà.” Ron lầu bầu, “Mình nghĩ mình hiểu được ý cậu rồi.” Trước kia khi xây dựng D.A, cũng có mấy học trò năm thứ bảy, Harry vẫn dạy rất tốt, nên lúc này đây Harry hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Còn mình, mình chỉ là một trợ giảng, không cần làm gì nhiều, nên hai người họ hẳn là có thể bình an vượt qua.
“Đi, chúng ta cần đi rồi.” Chỉnh lý xong văn kiện mình cần, Harry bỏ nó vào trong túi không gian buộc chặt, “Đừng bỏ lỡ bữa sáng.”
Ron bất đắc dĩ cùng đi.
Trong lễ đường Hogwarts, Harry và Ron xuất hiện thu hút đông đảo ánh mắt.
So với giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trung niên trước kia, mỗi ngày đều nói hươu nói vượn mà còn cười rất ngu, Harry và Ron gần hai mươi tuổi lại càng có cảm tình hơn.
Đêm qua, tất cả mọi người đều trải qua một ngày đi đường, cộng thêm bụng đói kêu vang nên rất nhiều người không chú ý tới Harry và Ron quá nhiều. Cùng lắm là, họ biết đây là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới tới, mà còn biết họ mới trở thành chủ nhiệm Slytherin.
Sáng sớm hôm nay, ngủ một giấc ngon các học trò bắt đầu nghiêm túc đánh giá Harry và Ron.
Dưới tầm mắt đánh giá của một đám người, Harry và Ron bình tĩnh ăn bữa sáng của mình.
Harry sớm đã quen, khi anh mới nhập học vẫn luôn có người nhìn mình chằm chằm. Mà Ron, sau khi trải qua chiến tranh, trở thành anh hùng thì đối với ánh mắt đánh giá của người khác, anh cũng dần trở nên thản nhiên, tuy ban đầu không biết làm sao.
Người ba Nhà khác là đang xem giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của họ, còn người Slytherin thì lại đang nhìn động tác dùng cơm của Harry.
“Cử chỉ thô lỗ, không hề lịch sự, đây là lễ nghi dùng cơm cực tệ.” Abraxas phê bình động tác ăn cơm của Harry.
Thật ra, động tác ăn cơm của Harry cũng không coi là bất lịch sự. Sau khi quan hệ giữa anh và Draco dịu đi, rất nhiều chỗ không chú ý đều được Draco mạnh mẽ sửa chữa, nên Harry hiện tại, rất nhiều hành vi cử chỉ Gryffindor cũng đã biến mất.
Nhưng, trong mắt người khác động tác dùng cơm của Harry đã thay đổi rất lớn rồi thì với bên Malfoy cố gắng đạt tới hoàn mỹ vẫn là vô cùng tệ.
Hơn nữa Abraxas không phải quá thích một vị giáo sư nhìn chẳng lớn hơn mình bao nhiêu này cả.
Merlin trên cao, tên nhóc chỉ mới hai mươi có thể dạy được họ cái gì?
Mang tâm tư này, đối với động tác dùng cơm không được tốt lắm của Harry, Abraxas đương nhiên là đánh giá theo phương diện xấu rồi.
“Không mong anh ta có thực lực, nhưng mong anh ta đừng là một tên bao cỏ.” Một người thừa kế quý tộc nhỏ đều đang lấy lòng Abraxas khinh thường nói.
“Tôi lo lắng cho cuộc thi sang năm của chúng ta rồi.” Một quý tộc nhỏ mở miệng, đương nhiên liền có vài người tiếp lời. Sang năm, họ đã năm thứ bảy.
“Tôi bi ai cho đàn anh đàn chị năm nay.”
“Nghe nói tiết đầu tiên hôm nay, học trò năm bảy Gryffindor sẽ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đấy.”
“Đến lúc đó, rồi chúng ta sẽ biết được trình độ của hai người kia thế nào.”
“Nhưng… thực sự kết luận, còn phải chờ tới buổi chiều.” Tom buông cái ly, nhẹ giọng nói.
Buổi chiều, là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của học trò năm sáu Slytherin.
Ở đây khi thủ tịch đưa ra quyết định, nhóm Slytherin sẽ nhất trí ủng hộ quyết định này.
Vì thế, toàn bộ Slytherin đều đang kiên nhẫn chờ đợi buổi chiều.
Mà lúc này, Harry còn không biết quyết định bên trong Slytherin.
Anh và Ron ăn xong bữa sáng liền đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đợi các học trò Gryffindor tới.
Harry và Ron ngạc nhiên phát hiện, Gryffindor nơi này có kỷ luật hơn Gryffindor bên anh nhiều!
Tuy không phải cùng tiến vào mà là tốp năm tốp ba, nhưng ít nhất họ không cười đùa, mà không có người nghiêng ngả lảo đảo đi vào!
Chỉ với điểm này, đã tốt hơn Gryffindor thế giới Harry nhiều rồi.
“Được rồi.” Sau khi chuông vào lớp vang lên, Harry cầm danh dách đứng trên bục giảng, mà Ron thì tùy ý đứng cạnh bục, sau cửa, “Thật vui vì kỳ này thầy có thể gặp mọi người ở Hogwarts, thầy là Harry Evans, đây là trợ giảng của thầy, thầy Ron Evans.” Anh đơn giản giới thiệu bản thân, “Vậy, thầy nghĩ, trước khi vào học, thầy cần làm quen với các trò, hiện tại chúng ta bắt đầu điểm danh.”
Trong lớp này họ gặp hai “người quen”.
Alastor Moody và Minerva McGonagall.
Khi Harry đọc tới tên McGonagall, Ron suýt ngã xuống, may mắn nơi anh đứng rất gần tường, động tác đảo về sau cũng không rõ ràng, cũng may mắn anh đứng ở góc, nên nụ cười cứng ngắc trên mặt anh cũng không lộ rõ.
Minerva?
Merlin ơi, anh không chỉ trở thành giáo sư của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mà còn trở thành giáo sư của giáo sư McGonagall?
Ron kêu thảm trong lòng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Ở một phương diện nào đó, Ron e ngại chủ nhiệm nhà mình còn hơn cả Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
“Vì mới tiếp nhận các trò nên thầy còn không biết trình độ của lớp. Chúng ta có hai tiết, nửa tiết đầu tiên thầy cần các trò hai người một cặp, tấn công lẫn nhau và phòng ngự, để thầy hiểu trình độ các trò, rồi mới căn cứ vào trình độ tổng hợp các trò để giảng dạy, thầy nghĩ các trò sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Hai mươi mấy người nhìn Harry lắc lắc đầu.
Tuy lòng họ cũng kinh ngạc nhưng họ vẫn lựa chọn nghe theo lời Harry.
Tuy trước kia khi họ đổi giáo sư cũng không gặp tình huống này bao giờ.
Rất nhanh, hai mươi mấy người đều chia tổ, chỉ có Moody vì nam sinh là số lẻ mà bơ vơ, Harry để cậu và Ron hợp tác với nhau.
Theo tiếng còi của Harry, thành viên từng tổ bắt đầu tấn công và phòng ngự.
Harry đi tới đi lui trong đám người, cẩn thận quan sát động tác các học trò.
Có thể thông qua cuộc thi năm thứ năm tiến vào lớp học cấp cao thì năng lực cũng không quá thấp, sau khi trải qua tròn một năm thứ sáu huấn luyện pháp thuật không tiếng động, trong phòng học có mấy đôi luyện tập là không lên tiếng. Harry sắc bén chú ý tới, Moody thậm chí có thể dưới tình huống không lên tiếng mà liên tục phóng thần chú tới Ron. Harry cũng không lo Ron bị Moody đánh lén, bây giờ thực lực của Ron mạnh gấp đôi trước kia, anh chỉ hy vọng Ron đừng vì đối thủ của mình là Moody mà căng thẳng.
Hai mươi phút sau, anh bảo bọn nhỏ ngừng lại.
“Tất cả mọi người biểu hiện rất tốt.” Harry nói với họ, “Nhưng, trình độ hiện giờ của các trò vẫn không thể tiến hành chương trình mới.”
Các học trò ngồi đó nhíu mày, nhưng họ không hề ồn ào như Harry dự đoán.
“Trước khi thầy dạy, đã nhìn phiếu điểm của các trò kỳ trước, thành tích thi viết của các trò rất tốt, thậm chí đa phần trong lớp đều có thể được điểm O. Nhưng, thầy hy vọng các trò nhìn lại luyện tập mình vừa nãy, các trò cảm thấy trên phương diện thực hành, có thể cho mình một điểm O không?” Harry hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của Harry, nhưng thực rõ ràng họ đang liên hệ lại thành tích kỳ trước của mình và luyện tập vừa nãy.
“Rất nhiều người biết thần chú, biết nên dùng thế nào nhưng không nắm giữ triệt để. Vậy một tháng sau, các trò muốn theo kịp chương trình học năm bảy sẽ cực kỳ khó khăn, nên thầy không định tiến hành chương trình học mới.”
“Thưa giáo sư, con có thể biết thầy định sắp xếp thế nào không ạ?” McGonagall giơ tay lên hỏi.
Harry gật gật đầu, vung đũa phép, trong không khí xuất hiện vài dòng.
Đều là thần chú, từ đơn giản đến khó khăn, nếm đếm thì có ít nhất 30 câu.
“Trong vòng nửa tháng, thầy muốn mỗi người các trò đều có thể nắm giữ được 30 thần chú này, chú ý lời thầy, là “nắm giữ”.” Harry nghiêm túc nói, “Nếu các trò muốn chương trình học năm bảy thoải mái một chút thì phải nắm giữ toàn bộ 30 thần chú này, vì đây là tiền đề trước năm thứ bảy của các trò, không thể thiếu. Nếu ai nắm giữ 30 thần chú này trước, có thể tìm thầy khi đi học, thầy sẽ tiến hành phụ đạo đơn giản, chờ nửa tháng sau sẽ bắt đầu lên lớp.”
Không có ai ý kiến, khi Harry tuyên bố họ cất bàn và sách vở chỉ để lại đũa phép, họ nhanh chóng hành động.
Làm Ron buồn bực chính là, trong nửa tháng này, anh phải tạm thời làm hợp tác của Moody.
Được rồi, có lẽ anh cần phải thích ứng chuyện này sớm một chút.
Một buổi sáng có hai tiết, trôi qua trong khi các học trò luyện tập.
Nhóm Gryffindor nhanh chóng nhận ra được chỗ tốt từ kế hoạch luyện tập của Harry.
Họ căn bản không ngờ, trước kia thần chú họ cho rằng mình biết, hiện giờ thực sự sử dụng lại phát hiện mình nắm giữ không đủ triệt để!
Vì thế, trước khi tan học 10 phút, bên Harry tập trung 4 5 người.
Đều là các học trò không hiểu một chỗ nào đó đi hỏi.
Dù Harry trẻ tuổi, nhưng anh có thành tựu rất lớn trên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hơn nữa anh đã từng dạy qua thành viên D.A, nên đối với vấn đề làm sao trả lời học trò mà có thể làm họ có ấn tượng, Harry rất có kinh nghiệm.
Vì thế, khai giảng ngày đầu tiên, tin tức truyền ra từ Gryffindor làm rất nhiều người đều đang chờ mong chương trình học của Harry.
Trong phòng sinh hoạt chung Nhà Slytherin, Tom buông chén trà trong tay xuống, trong con ngươi hiện lên một ý lạnh, “Chờ mong sao? Quả thật rất chờ mong, để tôi xem nào, đến tột cùng anh là thiên tài hay bao cỏ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]