Lễ Giáng sinh qua đi, kỳ nghỉ sắp chấm dứt, nhưng trong thời điểm này Ron lại nhận ra Harry và Riddle không thích hợp. Hai người kia giống như đang giận dỗi, ai cũng không để ý tới ai. Tuy hành vi mỗi ngày của họ cũng không quái dị nhưng Ron vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Rồi anh mới bất giác nhận ra, đó là vì hai người họ không ai nói chuyện với nhau cả. Chỉ cần Riddle xuất hiện chung quanh Harry, Harry tuyệt đối sẽ không nói, thậm chí còn có ý tránh né Riddle. Tuy Ron tìm mọi cách muốn moi ra nguyên nhân nhưng miệng Harry rất kín, cho tới nay, chỉ cần Harry không muốn thì ngay cả Hermione cũng không ép cậu ấy được.
Được rồi, Ron sẽ không ngốc đến mức cho rằng rốt cuộc Harry đã nhận ra Voldemort không tốt vì thế bắt đầu xa lánh đối phương, đây không phải là tác phong của Harry, chắc chắn là có chuyện gì đó, làm Harry trầm mặc đến bây giờ. Nhất là, chuyện này rất có thể do Riddle. Ron không chỉ một lần thấy Riddle muốn nói chuyện với Harry nhưng lại thôi. Thật sự là khó khăn. Phải biết có thể khiến Harry luôn ôn hòa xuất hiện tình huống này, tuy cũng hiếm nhưng cảm giác mới lạ khiến Ron cảm thấy rất không ổn. Chuyện gì vậy nhỉ? Không lâu trước đó vì Harry trở lại và anh yên tâm ngủ muộn hơn thường ngày 1 2 tiếng, sau khi dậy thì thời tiết đã thay đổi? Cũng quá không bình thường rồi.
Thật ra, không chỉ anh mà ngay cả Tom cũng hiểu không thích hợp. Y không nhớ nổi tại sao mình lại làm vậy với Harry, chỉ biết là khi y kịp phản ứng thì mình đã làm vậy rồi, mà rõ ràng mình không hề hối hận. Đó là lần đầu tiên trong nhiều năm qua y làm ra một chuyện mà mình không điều khiển nổi. Mà thường thường, sau khi Tom xác định có một số việc mình không thể khống chế. Sẽ nghĩ cách gạt bỏ người và sự vật đó, hoặc là tự mình kéo đến phía mình. Nhưng rõ ràng, hai phương thức này đều không thể thực hiện được.
Đầu tiên, y không đánh lại Harry, dù y có thể lợi dụng Nagini nhưng rõ ràng y không thể gạt bỏ một vị giáo sư, hơn nữa dưới tình huống vị giáo sư kia có sự giúp đỡ, quan trọng nhất là y luyến tiếc. Thứ hai, Harry không muốn tham gia vào kế hoạch của y, dù Harry nói với y rằng Harry hiểu và ủng hộ mình. Harry Evans là tồn tại từ khi sinh ra đến giờ Tom không nắm được lại không biết làm thế nào.
Không thể phủ nhận, khi nghe Harry nói “theo lý mà nói thì thầy nên ủng hộ trò”, trong lòng y hưng phấn. Phải biết, đối với những lời của người lớn “là học sinh, phải tập trung vào học hành, sau khi lớn lên vào Bộ Pháp thuật tạo dựng sự nghiệp” đã là biểu hiện khích lệ học trò tốt, dù sao trong mắt họ, Bộ Pháp thuật rất có quyền lực. Mà ước muốn của Tom lại vượt qua của Bộ Pháp thuật, tự xây dựng thế lực của mình. Nếu những người khác nghe được ý tưởng của y hiện tại, hoặc là nghĩ y kỳ lạ, hoặc cảm thấy y là phần tử nguy hiểm, nhất là y si mê pháp thuật hắc ám.
Sở dĩ Tom hỏi Harry, không phải là Grindelwald rất xứng với cái danh “Chúa tể Hắc ám” hay sao, chỉ là muốn thăm dò thái độ Harry, không ngờ đến cuối cùng, thẳng thắn nói mình khát vọng thế lực, nhưng Harry cũng không hề đề phòng, thậm chí ôn hòa nói, anh hẳn nên ủng hộ mình. Trong nháy mắt đó, Tom thật sự cảm thấy có lẽ y gặp một người có thể hiểu y, sẽ ủng hộ y, chẳng sợ suy nghĩ ý tưởng đó tồi tệ đến mức nào, chỉ cần đối phương ủng hộ mình. Y cảm thấy, đã thật lâu rồi y không thể nghiệm được cảm giác cõi lòng ngập tràn vui sướng. Nhưng ngay sau đó yêu cầu của Harry lại đẩy y vào đáy cốc. Nếu có một ngày, trò công thành danh toại, đừng nói cho người khác biết thầy đã từng là thầy giáo dạy trò hai năm.
Harry nói, đó là anh không muốn có quan hệ với người quyền thế, đại khái Tom có thể hiểu được ý của Harry. Harry là một người có thực lực, bảo vệ được mình trước mặt Grindelwald, có thể trấn định vị Chúa tể Hắc ám mà nhìn thôi đã có nhiều người khiếp sợ, từ đó có thể nhận ra Harry không đơn giản cỡ nào. Người như thế, dù đi vào giới chính trị cũng sẽ không chịu thiệt. Nhưng anh lại tình nguyện đứng ở Hogwarts bằng lòng làm một vị giáo sư không chút tiếng tăm gì. Có thể hiểu, nhưng không có nghĩa là Tom có thể chấp nhận.
Vì sao, sau khi mình nhận rồi, đối phương lại đề xuất tương lai sẽ rũ bỏ mọi quan hệ với y? Một người hiền hòa đến thế, đã bắt đầu rồi, nhưng vì sao lại tàn nhẫn như vậy?
Tom vẫn không rõ Harry rốt cuộc nghĩ gì. Có lẽ anh nghĩ rất đơn giản, chỉ là một giáo sư, sống cuộc sống bình thường. Có lẽ anh nghĩ rất phức tạp, nghĩ đến hậu quả tồi tệ khi có quan hệ với người quyền thế chăng. Nhưng Tom không quan tâm anh nghĩ gì. Harry, anh muốn chạy trốn, đã không còn kịp rồi.
Tom nhìn bóng lưng Harry đi lên tầng, buông xuống đôi mắt chợt lóe tia đỏ. Chờ khi y hoàn thành Trường Sinh Linh Giá, chờ khi y nắm toàn bộ quyền thế nước Anh, chờ khi y hoàn toàn bay khỏi tử vong… dù anh muốn thoát đi, tôi cũng không cho phép…
Harry đang ở trên tầng thu dọn đồ đạc. Hai ngày nữa là nhập học, ngày mai anh phải đến Hẻm Xéo một chuyến, sợ về muộn không kịp thu dọn đồ, Ron tính cách tùy tiện như thế không nên trông mong vào thì hơn.
Nhưng anh cầm áo choàng phù thủy kia một lúc lâu vẫn không thể nào gấp nó gọn được. Hồi lâu, rốt cuộc Harry suy sút ghé đầu lên giường, vùi đầu vào gối, thể hiện trạng thái buồn bực. Anh sai, anh thật sự đã sai, anh không nên đề nghị điều kiện kia với Tom, anh nên chờ đến lúc ngày đó thật sự diễn ra mà cứ thế thần không biết quỷ không hay trở lại không gian của mình, hoặc là đến lúc đó, sẽ phủ nhận quan hệ thầy trò với Tom. Anh không nên nhắc tới chuyện này, hiện tại làm hai người đều xấu hổ. Nhất là sau khi đã trải qua chuyện kia, anh càng không biết nên đối mặt với Tom thế nào.
Tom cậu ấy… vì sao lại làm chuyện đó với mình chứ? Harry lăn qua lộn lại trên giường, vẫn không nghĩ ra được.
“Harry… cậu chắc chắn là mình đang thu dọn quần áo chứ?” Ron vốn muốn nhìn xem Harry đã thu dọn đến đâu, ai biết vừa vào đã thấy Harry lăn trên giường, số quần áo đã được gấp nghiêm chỉnh lại nhăn nheo một đống.
Rốt cuộc là đang thu dọn hay đang phá đám đây? Ron nhìn giường Harry, giật khóe miệng. Quả thực sắp biến thành phòng anh rồi.
“Ừ?” Harry mơ màng ngẩng đầu, lập tức bị hoảng sợ bởi mớ bòng bong trên giường.
“Cái kia…” Khi nào thì mình làm rối tung beng thế này? “Được rồi, mình gấp giờ đây.”
Nói cách khác, thật ra trước đó cậu đang phá đám chứ gì? Ron oán thầm trong lòng.
“Mình nói nè, hai ngày nay rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Thời gian ngơ ngẩn còn lâu hơn cả trước kia.”
“Có sao?” Harry nhìn Ron chớp mắt, hiển nhiên rất kinh ngạc Ron đang nói về mình, người nọ còn không ý thức được mình khác thường.
“Mình nói nè…” Ron vuốt trán, “Cậu đang trì độn thêm à?”
“Người trì độn không phải là cậu sao?” Harry chớp mắt nói.
“Cậu…” Ron nhìn Harry một lúc lâu, không rõ tại sao đề tài lại quay sang mình, “Harry Potter!”
Sự thật chứng minh, hai tên trì độn ở cùng một chỗ thì không cần trông mong người nào trong số đó có thể thông minh bất thình lình được. Giống như bây giờ chẳng hạn, Ron vốn muốn tới tìm Harry hỏi rõ ràng đến tột cùng Harry bị sao, sau khi nói chuyện vài câu đã thành công (bị?) dời đề tài, gào lên giận dữ nhảy vào, quần áo đã bị Harry vò giờ càng nhăn nhúm hơn. Thật không biết rốt cuộc Ron tới đây làm gì nữa.
Mà lúc này, Tom đứng ở cầu thang, nghe tiếng đùa giỡn từ phòng Harry, đôi mắt lóe lóe. Y không rõ, vì sao khi Harry ở cạnh tên kia lại thoải mái như vậy, người kia, tốt hơn y chỗ nào chứ?
“Không đánh với cậu nữa, nhìn xem cậu làm nơi này thành…”
“Sao lại là mình? Cậu thì không chắc?”
“Ngày mai mình đi Knockturn.”
“Vào đó làm gì? Nơi đó rất lạnh lẽo.”
“Tìm ít đồ.”
“Muốn mình đi cùng không?”
“Cậu đi làm gì?”
“Phá đám ý.”
“…” Hóa ra cậu cũng biết cậu tới đó chỉ có thể phá đám à?
Tom xoay người trở lại gian phòng của mình. Hiện tại Harry có chút khúc mắc với y, y không làm gì hết, nhưng hiện tại không làm gì không có nghĩa là về sau y cũng không làm gì. Chờ đến lúc y mạnh lên… Rồi sẽ có một ngày, những thứ y để ý, y muốn đều có được…
Lúc này, ở một chỗ không xa thung lũng Godric, Grindelwald ngồi trên ghế salon cầm tấm da dê, nhìn tin tức từ nước Đức gửi tới.
Một người chùm mũ lặng yên đi đến.
“Thế nào rồi?” Grindelwald cũng không ngẩng đầu lên hỏi han.
“Hai người kia tới từ nước Pháp, hoàn cảnh gia đình cũng không có vấn đề gì, nhưng bầy tôi cho rằng, đó mới là vấn đề lớn nhất.”
“A?”
“Hai phù thủy Muggle, đã có pháp lực mạnh mẽ như vậy, họ nhìn rất trẻ, tốt nghiệp Beauxbatons chắc cũng không lâu, nhưng trước đó Beauxbatons cũng không truyền ra tin tức có học sinh đặc biệt nào. Bầy tôi điều tra hành vi bình thường của họ, tuy nói họ là người Anh, nhưng dù gì cũng đã ở nước Pháp học nhiều năm, nhưng sau khi trở lại nước Anh lại không hề chịu ảnh hưởng bởi phong tục nước Pháp, hơn nữa không ai biết họ về nước Anh khi nào, chỉ biết là không lâu sau khi họ biến mất khỏi nước Pháp thì họ đã xuất hiện tại Hogwarts rồi.”
“Rõ ràng là che giấu điều gì đó,” Grindelwald cười khẽ buông tấm da dê trong tay, “Nhưng hiển nhiên, làm vậy cũng không sáng suốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]