Cuối cùng Tom không thể hiểu được vì sao Harry lại bảo vệ Eileen như vậy. Trong mắt y đây là chuyện không thể, Harry là một người rất công bằng, luôn đối xử với học trò một cách bình đẳng, khi xảy ra chuyện thì anh sẽ tìm hiểu rồi mới giải quyết.
Nhưng Tom cũng biết Harry là một người cố chấp, anh luôn có thái độ bảo vệ với người mình thích, có lẽ người quen thuộc không đoán ra, nhưng Tom biết mình không nhìn lầm. Tuy nhiên y vẫn không rõ, Eileen này có cái gì mới khiến Harry chưa từng gặp qua cô lại bảo vệ cô ta theo bản năng nữa. Mãi cho tới tháng mười, đoàn đại biểu Durmstrang và Beauxbatons sắp tới y cũng không thể hiểu được.
Năm nay Slughorn xuất hiện tại lễ đường nhiều hơn, vì Eileen tới nên học trò cưng ở lớp độc dược của ông lại có thêm một người. Trong khoảng thời gian này, trong lúc ăn cơm Slughorn thích nhất việc kể lại xem Eileen biểu hiện tốt thế nào trên lớp độc dược.
Khác với Roy, tuy Eileen cũng chỉ nổi bật ở độc dược nhưng sau lưng cô có chỗ dựa là gia tộc Prince, dù họ không coi trọng con gái nhưng nể mặt gia tộc, đến khi Eileen tốt nghiệp, chắc chắn họ cũng sẽ cho cô làm một công việc có thể diện, rồi để cô kết hôn. Địa vị mà Roy cần phải cố gắng vài năm thì Eileen lại không cần lo lắng.
Đúng là Slughorn coi trọng điểm này. Ông thích học sinh xuất sắc, càng thích học sinh có tiền đồ. Vừa lúc Eileen có cả hai thứ, vì thế ngoài việc khen ngợi Tom thì Slughorn lải nhải nhiều nhất về Eileen.
Chắc đó là một cảm giác tự hào nào đó. Harry bên cạnh nghe lời Slughorn nói, hơi bất đắc dĩ nghĩ lại, khi cậu ở năm thứ sáu Slughorn cũng dùng giọng điệu giới thiệu vật báu này mà giới thiệu người tới tham dự tiệc, anh rất rõ tình huống ấy.
Ngược lại Eileen ngồi trên dãy bàn Slytherin, chẳng sợ mấy ngày này giọng Slughorn khen ngợi cô có thể truyền khắp toàn bộ lễ đường nhưng cô vẫn bình tĩnh ăn cơm trưa, sau đó chờ những người khác dừng lại rồi đi theo họ về phòng sinh hoạt. Giống như người mà Slughorn đang khen ngợi không phải là cô vậy.
Thật là một cô bé kỳ quái. Harry bất đắc dĩ nghĩ trong lòng. Không hòa đồng giống Roy, người ta nói gì cũng không thèm để ý, người không biết còn tưởng rằng hai người kia ở cùng một gia tộc kìa.
Trong thời gian này Tom cũng bắt đầu bận rộn. Vào nghỉ hè y nhận được huy hiệu Thủ Lĩnh Nam Sinh, dù trước đó có rảnh rỗi thế nào nhưng trong một tuần trước khi đại biểu trường khác đến, tuyệt đối y không thể nào rảnh rỗi nữa.
Vì thế Harry mỉm cười nhìn mỗi lần Tom muốn hỏi anh gì đó nhưng một giây sau lại bị người khác cuốn lấy rồi dần dần rời đi. Chỉ mong Tom sẽ không mệt chết – người nào đó vẫn luôn nhàn hạ từ khai giảng không hề có lương tâm suy nghĩ.
Cuối tháng mười, rốt cuộc hiệu trưởng tuyên bố đại biểu hai trường khác sẽ tới vào buổi tối, lúc chạng vạng khi Harry đi vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor một đám nhỏ mắt sáng lên theo dõi anh, khiến anh không được tự nhiên lui một bước.
“Các trò là…” Anh giật giật khóe miệng, hỏi han.
“Giáo sư,” Bọn nhỏ thấy anh đã đến, vô cùng vui mừng, “Chúng con đang đợi thầy dẫn chúng con đi đón đại biểu hai trường khác.” Họ tỏ vẻ hào hứng chào đón đại biểu trường khác.
Hóa ra là vì việc này. Harry cười khẽ, “Không vội.”
“A, giáo sư thân mến của chúng con,” Chưa tới một tháng bọn nhỏ đã hòa đồng với Harry, họ thích giáo sư không lớn hơn họ mấy tuổi này, ở cạnh thầy luôn khiến họ có một cảm giác vừa là thầy vừa là bạn, “Thầy không thể như vậy, thầy không biết chúng con cực kỳ hy vọng chào đón các vị khách đi đường xa tới đây sao?”
“Chỉ sợ lúc đó các trò còn chưa kịp chào hỏi thì gió lạnh bên ngoài đã chào đón các trò trước rồi.” Harry vung đũa phép, phòng sinh hoạt chung vốn ấm áp nổi cơn gió to, khiến bọn nhỏ thét chói tai.
“Đây là nhiệt độ không khí bên ngoài không lâu sau, phải còn ba tới bốn tiếng thì đại biểu Beauxbatons và Durmstrang mới tới đây, các trò muốn bị gió lạnh thổi mấy tiếng sao?” Tuy hiện tại mới là mùa thu, nhưng nếu buổi tối nhiệt độ không khí giảm đi cũng khiến người ta lạnh run, “Đương nhiên, nếu các trò thật sự cảm thấy mình rất muốn rất muốn gặp họ, thì thầy cũng không ngại dẫn các trò tới đó ngay đâu.”
Bọn nhỏ nhìn nhau một cái, rồi lắc đầu thật mạnh. Dù có thần chú giữ ấm nhưng chuyện ngu xuẩn như đứng mấy tiếng đồng hồ trong gió lạnh này thì ai lại đi làm chứ? Gryffindor xúc động nhưng không có nghĩa là họ ngu xuẩn.
“Ôi, giáo sư,” Vài học trò khá hiếu động đi tới cạnh Harry, “Chúng con thà ở đây, ý con là, chúng con muốn họ nhìn thấy vẻ hoàn mỹ nhất của chúng con, chứ không phải hình dáng thê thảm tóc rối tung vì gió, nghĩ tới thôi con đã cảm thấy khủng bố rồi.” Đối phương rùng mình một cái, “Vì thế, giáo sư thân mến à, thật ra chúng con cũng không vội đi đón họ vậy đâu.”
Harry vỗ vỗ đầu cậu, cậu rụt đầu lại, ngoan ngoãn đi về phía sô pha.
“Tốt lắm, tuy còn mấy tiếng nữa họ mới tới đây nhưng thầy phải nhắc các trò một số việc trước,” Harry nhìn bọn nhỏ, hiền hòa cười, có lẽ bản thân anh chính là Gryffindor nên dù thay đổi bao nhiêu thì anh cũng có cảm giác thân thiết với Gryffindor, “Đầu tiên, không được đùa dai.”
“A…” Mấy học sinh can đảm kêu rên, “Giáo sư, chúng con sống nhờ cái này đó.”
“Thầy không ngại các trò đùa dai ở chỗ khác,” Harry cũng không giận mà cười đề nghị, “Ví dụ như Rừng Cấm, nơi đó có nhân mã, có sinh vật khác cho các trò đùa dai.”
“Merlin ơi, giáo sư à, chẳng lẽ thầy muốn chúng con có đi không có về sao ạ?” Đối phương lập tức nhảy dựng lên, “Ai lại can đảm tới mức đi tìm nhân mã chơi đùa dai chứ.”
“Vậy thì không còn cách nào,” Harry cực kỳ tiếc nuối nhún vai, “Durmstrang thành lập ở Đức, các trò không biết trường này không cấm dạy pháp thuật hắc ám sao, nếu các trò chọc giận họ thì lúc đó giáo sư cũng không giúp được các trò đâu.” Harry đe dọa, “Còn Beauxbatons, thầy nhận được tin lần này tới đều là nữ sinh, là một quý ông, tại sao các trò có thể ra tay với con gái chứ?”
Bọn nhỏ sửng sốt bởi lời của Harry.
“Điều thứ hai, lễ phép, các trò cần giữ lễ phép cơ bản, tuy thầy cũng không muốn dùng lễ nghi Slytherin bên kia trói buộc các trò, nhưng không thể không nói, đây là đang đón khách, nếu các trò hiểu, các trò không chỉ đại diện cho Gryffindor mà còn là Hogwarts, chẳng lẽ các trò muốn để lại ảnh hưởng rằng các trò không lễ phép sao?” Anh không thể yêu cầu bọn nhỏ học tập cách nói xiêu xiêu vẹo vẹo của Slytherin, nhưng ít nhất anh có thể yêu cầu họ giữ một số lễ nghi cơ bản, không phải cả ngày đều đấu đá lung tung.
“Quả là rất khó.” Bọn nhỏ buồn rầu nói.
“Tin thầy đi, khi các trò quen rồi thì sẽ làm tốt hơn mọi người.” Harry thề son sắt nói, “Tốt lắm, cuối cùng chính là, trong lúc Thi đấu Tam pháp thuật, họ sẽ cùng đi học với chúng ta, còn chưa biết sẽ sắp xếp thế nào, hiệu trưởng chưa cho thầy một câu trả lời chính xác, nhưng thầy có thể đoán được là phân các học trò khác nhau tới mỗi nhà để cùng lên lớp với chúng ta,” Họ phải ở đây một năm, cũng không thể khiến học sinh năm bảy của người ta không được ôn tập chỉ vì trận đấu, sau năm thứ bảy thì thi tốt nghiệp cũng không chỉ là truyền thống của riêng Hogwarts, “Vì thế, các trò nên biết phải làm như thế nào.” Harry sâu xa nhìn bọn nhỏ.
Những đứa nhỏ hiểu được “phải làm thế nào” sau khi Harry nói thì ủ rũ dựa vào ghế salon.
“Các trò…” Harry không biết làm thế nào với bọn nhỏ này, “Nghe nói trận đấu trước, người ta đã làm rất nhiều chuyện để chào đón học sinh hai trường khác, trong đó đầu tiên chính là trong vòng một năm nắm giữ ngữ pháp tiếng Anh cơ bản, đợi khi học sinh và giáo sư đại diện cho trường ta tới nơi đó, họ có thể giao tiếp với chúng ta một cách tự nhiên. Thầy còn chưa bắt các trò học tiếng Đức và tiếng Pháp đó, chuyện đơn giản thế này mà các trò còn chưa làm được?”
Dường như rất thất vọng anh thở dài một hơi, cái này toi rồi, bọn nhỏ nhìn giáo sư nhà mình lại cho rằng họ không làm được chuyện nho nhỏ thế này, nhìn nhau rồi cam đoan với Harry mình chắc chắn có thể đạt yêu cầu của anh.
“Đương nhiên thầy tin các trò,” Harry cười như không cười nhìn bọn nhỏ lùi bước, “Nhưng ý chí của các trò thế nào thì thầy cũng không bảo chứng được.”
“A, nếu con làm trái thì sẽ phạt con viết luận văn dài gấp đôi người khác.” Đối với đứa nhỏ không thích học tập thì trừng phạt này khá là nghiêm trọng.
Vì thế Harry vừa lòng, cộng thêm vài câu cổ vũ, trong đó không cẩn thận lại tăng thêm một số yêu cầu, bọn nhỏ không nghĩ bị chủ nhiệm nhà mình hiểu rõ, cứ thế mà đồng ý, đợi đến khi tỉnh lại thì họ mới phát hiện hóa ra mình đã đồng ý nhiều “hiệp ước không bình đẳng” như vậy rồi.
Thế cho nên khi mà ba nhà khác đối diện với học trò Gryffindor đã thấy một đám cúi đầu, buồn bã ỉu xìu.
“Họ… làm sao vậy?” Ron kỳ lạ hỏi Harry.
Harry cười rất trong sáng, “Không sao, họ đợi lâu mà còn chưa ăn tối nên mới uể oải xíu thôi.”
“A…” Ron tỏ vẻ hiểu biết, anh gật đầu, không nói thêm gì.
Harry như tính đúng thời gian, chưa tới năm phút khi anh dẫn học sinh Gryffindor đến, đại biểu Durmstrang đã tới.
Một phút sau, Harry nhìn người đàn ông bước từ thuyền xuống, bất đắc dĩ liếc mắt coi thường. Người kia, lại công khai như vậy? Không sợ người khác biết Chúa tể Hắc ám quyết định đến nước Anh chơi có phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]