“Oa oa…” Các học trò nước Đức và nước Pháp tới khiến bọn nhỏ cảm thán.
Harry dở khóc dở cười nhìn chúng, “Các trò được rồi, ít ra nên rụt rè một chút, các trò chưa từng thấy người ngoại quốc hay là chưa từng thấy phương thức du lịch khổng lồ này hả?”
Bọn nhỏ Gryffindor hơi ngạc nhiên sờ sờ đầu, “Giáo sư à, đừng cười nhạo tụi con.”
“Được rồi, cái đám nhóc các trò,” Harry sờ sờ đầu đứa nhỏ gần mình nhất, cười dạy dỗ, “Dù các trò đang nghĩ gì thì chỉ được nghĩ trong bụng, nói cách khác, cẩn thận thầy tới gây rắc rối cho các trò đó.”
Bọn nhỏ bị giáo sư uy hiếp không được tự nhiên bĩu môi, nhưng đôi mắt lại là ý cười không thể che dấu.
“Harry, thầy và bọn nhỏ thật thân thiết.” Albus ở một bên mỉm cười mà nhìn Harry vui đùa với bọn nhỏ.
“Chúng rất đáng yêu.” Harry thành thực nói.
Albus cười cười, không nói thêm gì, mà đợi giáo sư và học sinh Durmstrang cùng Beauxbatons đi tới rồi giơ hai tay chào đón bọn họ.
“Tôi biết ông sẽ tiếp nhận Hogwarts mà,” Hiệu trưởng Beauxbatons bà Fegeat Odis thân thiết nói với Albus, vốn muốn ôm ông nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy lạnh lẽo. Bà hơi hoảng sợ run rẩy, cảm giác này kỳ lạ như ai đang cầm đũa phép để phía sau bà, đỉnh đũa phép ấy lại tập trung một luồng sức mạnh khiến cả người bà nổi da gà. Vì thế, vốn phải là cái ôm nhiệt tình lại gượng ép chuyển thành cái bắt tay lễ phép.
Albus vẫn cười hiền hòa, cử chỉ ông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-thay-tot-ban-hien/2008660/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.