Chương trước
Chương sau
“Về rồi?” Abraxas vừa về biệt thự Malfoy đã bị ông Malfoy bên cạnh gọi lại.

“Cha.” Abraxas nhìn ông, lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Abra, xem con có tâm sự.” Ông Malfoy nhìn cậu, nhăn mày.

“Cha à, hôm nay ở hôn lễ của Tom, con nhìn thấy một người.” Abraxas ngồi đối diện ông Malfoy, rót cho mình một chén trà.

“À?” Ông Malfoy nhướng nhướng mày, ý bảo cậu nói tiếp. Tuy vốn ông muốn hỏi tình huống trong hôn lễ, nhưng xem ra người có thể được con trai để mắt tới không phải là người đơn giản.

“Con có thể khẳng định chưa gặp qua anh ta lần nào, nhưng anh ta lại rất giống một người.” Abraxas nói nhẹ, “Nhất thời con không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định anh ta trông rất quen.”

“Thật sao?” Ông Malfoy hơi ngạc nhiên, “Con rất để ý?”

“Dạ.” Abraxas gật đầu, “Evans kia và vài người bạn của anh ta, trong mắt con đều là những kẻ thần bí.” Người mà gia tộc Malfoy quyết định điều tra lại chỉ tra được mặt ngoài, thật sự không bình thường.

“Nếu con đã để ý vậy thì tự đi làm rõ.” Ông Malfoy nói, “Gia tộc Malfoy đã giao cho con, nên hiện tại con muốn làm gì thì phải dựa vào năng lực của mình.”

Abraxas gật đầu.

“Hôm nay ở hôn lễ có phát hiện ra điều gì không?”

“Người được mời đều không phải là người có quyền lực, con chắc chắn, Tom cực kỳ cưng chiều bạn đời mình,” Abraxas nói, “Hoặc là, không phải cưng chiều, mà thật sự đặt đối phương ngang bằng mình.” Chắc chỉ có một mình cậu biết trong lúc Tom ở trường, đã từng lo được lo mất vì người kia, sẽ khác thường vì người kia, tuy cậu không biết họ bắt đầu thế nào mà còn đi tới hiện tại, nhưng cậu biết rõ hơn ai hết, Tom cực kỳ nghiêm túc với Evans.

“Theo quan sát của con, con có cảm thấy đối phương có thể sẽ đi làm một số… việc vì nguyên nhân nào đó không.” Nói thí dụ như, vì vấn đề con nối dòng mà tìm kiếm một người phụ nữ…

“Cha à,” Abraxas nhíu mày, “Đáp án của vấn đề này, con chỉ có thể nói, không phải là “rất khó”, là là “tuyệt đối không”.”

“Vậy ư,” Đối phương nhẹ thở dài, “Con cảm thấy làm thế nào tốt cho gia tộc thì cứ làm.” Cuối cùng ông đã già rồi, vào niên đại của ông, không người nào chỉ mới hơn 20 tuổi đã có thành tựu thế này.

Lấy góc độ của thời đại ông để nhìn người trẻ tuổi hôm nay, là không hợp lý.

Tom Riddle…

Chúa tể Hắc ám… Không biết vào lúc nào, thế hệ này sẽ thích dùng “Chúa tể Hắc ám” để thay thế tên kia, người kia làm việc lạnh lùng dứt khoát, đủ để khiến mọi người phải giật mình sợ hãi. Nghĩ lại người ở thời ông, có bao nhiêu người có thể đạt được thành tựu này chứ?

Không, chẳng có ai hết. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ông lại giao gia tộc Malfoy cho Abraxas sớm như vậy. Giới phù thủy, chính là vùng trời của thế hệ mới.

Abraxas về phòng mình, vợ anh đã ngủ, giờ khuya rồi, làm phù rể, cậu phải thay Tom cản lại kha khá, rất nhiều người dù có dã tâm, nhưng vì khí thế của Chúa tể Hắc ám họ không dám tiến lên nói chuyện, cậu là đối tượng tốt nhất của đám người kia. Rất nhiều người cũng biết, cậu không chỉ ở tầng cao Tử thần Thực tử, mà là người bạn duy nhất của Chúa tể Hắc ám. Nghĩ đến những gì trải qua đêm nay, có lẽ cậu còn phải cảm ơn Evans đã giảm một nửa số khách mời ý chứ.

Nhưng đó cũng không phải là điểm Abraxas chú ý. Cậu khá để ý tới nhân vật cậu nhìn rất quen kia. Nhưng nhất thời cậu không nghĩ ra, rốt cuộc đã gặp ở nơi nào…

Abraxas thay áo ngủ, vào lúc chuẩn bị rửa mặt thì dừng chân trước gương. Cậu nhìn bản thân trong gương, hơi nheo mắt lại. Càng nhìn càng giật mình, càng nhìn càng khiến cậu cảm thấy ngay cả mình cũng không ổn.

Cái gương của cậu thấy chủ nhân không ổn, thậm chí nuốt những lời nói thường ngày vào, không dám nói gì.

Nếu tóc mình biến thành màu đen, sau đó màu mắt nhạt hơn một chút… Càng nghĩ, cậu càng nhíu mày.

Cuối cùng, cậu cầm đũa phép lên…



“Phù…” Trở lại phòng, việc đầu tiên Draco làm chính là ngã người vào ghế salon – rất ít khi anh làm động tác thô lỗ này, nhưng thần kinh của anh thật sự đã căng chặt.

“Draco, anh không sao chứ?” Hermione đi tới cạnh anh, lo lắng nhìn.

“Ông trẻ Malfoy nhìn chằm chằm vào anh.” Draco hơi lo lắng nói, “Anh rất lo anh ta sẽ nhìn ra cái gì đó.” Đối phương nhìn chằm chằm vào anh, tuy ánh nhìn đó khiến người ta dễ dàng hiểu lầm, nhưng là gia chủ Malfoy, làm sao Draco có thể không nhận ra ánh mắt đối phương có nghĩa gì chứ?

Hoàn toàn là ánh mắt đánh giá.

Cả buổi tối, thậm chí anh còn sợ đối phương sẽ tóm lấy anh, rồi hỏi anh là ai. Dù anh xác nhận năng lực hiện tại của mình cao hơn đối phương, nhưng với Abraxas Malfoy, Draco luôn có một cảm giác đối mặt với ông mình.

“Cảm giác này rất khó chịu.” Không muốn gây rắc rối cho đối phương, nên dùng mọi cách che giấu mình, nhưng cuối cùng lại bị theo dõi.

“Draco,” Hermione nắm chặt tay anh, “Hai ngày nữa là chúng ta trở về, tạm thời đừng gặp anh ta thì sẽ không sao, hơn nữa chúng ta không có ác ý.”

Draco gật đầu, cuối cùng đè nén nỗi lo trong lòng. Họ không muốn có liên hệ gì với bất cứ ai ở thế giới này, họ chỉ muốn tới tham gia hôn lễ của bạn thân mà thôi.

Vốn Draco làm phù rể của Harry cũng không hợp, nhưng suy nghĩ tới tính cách của Ron, cuối cùng Draco chỉ có thể chiếm lấy vị trí của Ron trước khi Ron về. Dù sao so với Ron thì Draco trầm ổn hơn.

Lúc này, trong phòng Harry, nhìn Tom đang thay quần áo, Harry tựa vào bên giường, “Ánh mắt Abraxas nhìn Draco không thích hợp lắm.” Anh nói.

“Anh lo Abraxas có suy nghĩ gì với Draco?” Tom hỏi.

“Nghĩ gì vậy.” Harry cười khẽ, “Tôi đang lo lắng, tuy Draco đã thay đổi màu tóc nhưng vẻ ngoài… người gia tộc Malfoy luôn có bệnh đa nghi trầm trọng.” Draco là vậy, Lucius cũng vậy, Abraxas càng vậy.

“Đừng nghĩ nhiều quá,” Tom nắm chặt tay Harry, “Hai ngày nữa họ về rồi, dù Abra muốn tra chỉ sợ cũng không có thời gian cho cậu ấy tra.”

Cũng là vì vậy, Harry chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

“Harry,” Tom hôn lên cổ anh, “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, anh không nên nghĩ về ai khác, dù người kia là bạn thân của anh đi nữa.”

Harry muốn nói gì đó nhưng Tom đã che môi anh. Khoái cảm ập tới như thủy triều, đầu óc Harry hỗn loạn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thả lỏng, quên hết tất cả, mặc Tom lấy những gì y muốn.



Mà cùng lúc đó, Voldemort lấy được thứ hắn muốn.

“Ngươi chắc chắn mấy thứ này không có vấn đề chứ?” Hắn nhìn hộp nhạc trong tay, hỏi.

“Bầy tôi chắc chắn.” Đối phương trả lời máy móc. Hắn là một cấp dưới đắc lực của Tom, nhưng cũng không phải cam tâm tình nguyện. Hắn nhìn Voldemort, đôi mắt trống rỗng.

“Chiếc hộp nhạc tử thần…” Voldemort xoay hộp nhạc trong tay, khóe miệng cười đắc ý, “Còn ai biết ngươi lấy được nó?”

“Người giao tiếp với bầy tôi, nhưng bầy tôi đã xử lý hắn.”

“Ngươi làm rất tốt.” Voldemort khen ngợi, “Ta hẳn nên thưởng cho ngươi.”

Đối phương há miệng, như muốn nói gì, nhưng một ánh sáng xanh lóe lên, đặt một dấu chấm to tròn trong sinh mệnh kéo dài hơi tàn của mình.

“Chúa tể Hắc ám không cần con rối có ý thức của mình.” Voldemort nhìn xuống, “Lỗi của ngươi là tự tiện giết người kia, tuy ngươi làm đúng.”

Hắn không nhìn cái xác đó, mà từ từ mở hộp nhạc. Tiếng nhạc nhẹ nhàng mà đau thương chậm rãi vang lên, thần chú giấu trong hộp bắt đầu có tác dụng, âm nhạc và thần chú phối hợp không một kẽ hở, dù ở trong bóng tối, thích bóng tối như Chúa tể Hắc ám, nghe lâu cũng bị nó trói buộc.

Hắn mau chóng tắt hộp nhạc. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn hộp nhạc đó lại mang ý vừa lòng. Nếu có thể ảnh hưởng đến hắn thì có thể nhận ra năng lực của hộp nhạc này. Không lãng phí khi hắn cho người tìm lâu như vậy.

Hộp nhạc này có thể ảnh hưởng đến tâm tư của một người, không thể nghi ngờ. Voldemort thích thú cầm hộp nhạc, khóe miệng nhếch lên.

Tối nay, rất ít người khó ngủ.



Ngày thứ ba hôn lễ, đám Hermione vốn định trở về, lại chợt có vấn đề.

“Không mở ra được kết nối?” Harry ngạc nhiên nhìn Hermione bất đắc dĩ.

“Ừ,” Hermione gật đầu, “Chắc là kết nối hai bên không thể mở ra thường xuyên, ít nhất chúng ta không thể mở hai lần trong một tháng.”

“Chắc bị hạn chế rồi.” Harry nâng cằm, “Xem ra các cậu cần phải tạm thời ở lại đây, cũng vừa lúc, chờ chuyện của Ron giải quyết xong rồi về cũng được, nhưng bên các cậu không có vấn đề gì chứ?” Bộ trưởng và phó bộ trưởng không trở lại trong thời gian dài, là không hợp quy định.

“Không sao, một khi chúng mình không về đúng thời hạn sẽ có người giả thành chúng mình đi tới Bộ Pháp thuật làm việc, không để họ nghi ngờ.” Họ không phải không nghĩ tới khả năng có thể sẽ ở lại bởi nguyên nhân nào đó, nên đã chuẩn bị xong xuôi.

“Vậy là tốt rồi.” Harry gật đầu, “Tạm thời ở thêm vài ngày, nhưng Draco à, mình thấy cậu cần cẩn thận, gia tộc Malfoy chắc đang điều tra cậu rồi.”

Draco buồn bực gật đầu. Biết mình đã bắt đầu bị điều tra, chỉ hy vọng tạm thời không có thêm rắc rối mới ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.