Chương trước
Chương sau
Thật thay giả?

Voldemort vừa nói xong, con rắn lớn bên chân hắn lập tức hưng trí bừng bừng vươn thân trên, vặn vẹo thân hình xấu xí lại tà ác của nó, phun lưỡi bò trên sàn đến chỗ thiếu niên tóc vàng suy yếu. Kỳ thật từ khi Draco vừa xuất hiện tại đại sảnh, con rắn này đã có chút không an phận, chỉ là sự chú ý của mọi người đều ở trên người Voldemort, không có người phát hiện điều này.

Lucius không bắt được ý nghĩ của Voldemort, anh tạm thời không dám cãi lệnh khiến Voldemort càng có lý do ngược đãi nên anh chỉ phải dừng lại tính toán.

Mà nhìn thấy con rắn chậm rãi bò đến mang mùi tanh kia, Draco có chút bối rối.

Vì Curcio có thống khổ như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lập tức lấy đi tính mạng người khác mà Draco từng đọc sách viết rắn giết Phù thủy như thế nào, nếu Nagini giết chết mình, thậm chí nó còn có thể cung cấp cho Voldemort một lý do không cẩn thận. Nghĩ vậy Draco cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, tay chống trên sàn thượng cũng cố gắng để lui về phía sau.

Nhưng khi Draco lui lại lại đụng vào cái gì đó trong không khí, giống chân của người. Mà Draco rõ ràng không nhìn thấy ai đứng. Nhưng Draco biết là ai, cậu lại nhớ tới mình không thể khiến chuyện tệ hơn bằng không Harry khẳng định sẽ nhịn không được lộ ra trước. Mà nếu như thế, cha và papa sẽ càng thêm nguy hiểm, mà đó là lỗi của cậu, bởi vì là cậu thất hứa với Harry.

Đúng vậy, vì Harry hiện tại dùng áo khoác tàng hình ở bên cạnh Draco.

Từ khi bọn họ đến trang viên này, Harry cùng đi.

Hôn lễ ban ngày qua đi, Draco và Harry ở trang viên Malfoy thấy Thần Sáng tới.

Bình thường có lẽ Draco sẽ cho rằng thật là kiểm tra vật phẩm nghệ thuật hắc ám linh tinh nhưng loại này sẽ không được xếp vào ngày hôn lễ cho nên khẳng định là có chuyện gì đó phát sinh. Vì thế Draco kéo Harry đi theo Thần Sáng đi tới một căn phòng nào đó, đồng thời phát hiện bên trong có rất nhiều Thần Sáng.

Bọn họ còn gặp được Dumbledore đáng ra nên trở về Hogwarts, Sirius cha đỡ đầu của Harry, Lupin và rất nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng.[Sirius khi Lucius chuyển hoán trận doanh, Peter Pettigrew còn sống tội danh được rửa sạch, chỉ là không công khai]

Nghe lén kế hoạch, ám hiệu và thời gian, Draco và Harry hiểu Dumbledore và Thần Sáng tính toán trong đêm nay lợi dụng thân phận của Lucius và Snape lần cuối cùng [ qua ngày mai bọn họ không còn là tử thần thực tử], chấp hành một nhiệm vụ trọng đại dọn dẹp tử thần thực tử và giết Nagini.

Mà nhiệm vụ của hai người Lucius và Snape rất nguy hiểm. Bọn họ cần ở trong một đại sảnh toàn tử thần thực tử, bám trụ Voldemort mà không làm cho hắn hoài nghi, khi phát động công kích, bọn họ có khả năng trở thành đối tượng trả thù hàng đầu của Voldemort. Cho nên Thần Sáng còn chuẩn bị một người giả làm Draco để bảo vệ. Điều kiện tiên quyết là Thần Sáng kia không thể lộ ra dấu vết, mà một giờ cần uống thuốc Đa dịch một lần là manh mối có khả năng bị phát hiện nhất.

Bởi vậy Draco thấy phẫn nộ và nôn nóng, cậu có thể hiểu hai cha vì sao giấu diếm cậu không thể cứ yên lặng như vậy nhìn hai cha đi mạo hiểm. Lý trí và cảm tình biến thành giãy dụa, chỉ chốc lát sau cái sau hoàn toàn chiếm cứ đầu óc cậu.

Bởi vì nếu trong đại sảnh toàn tử thần thực tử có ba người của mình sẽ càng an toàn hơn hai người, vì sao không đổi Thần Sáng thành chính mình!? Như vậy phiêu lưu bị phát hiện cũng không có! Vậy sẽ càng an toàn! Bỏ qua vũ lực, Draco cho rằng mình tuyệt đối có thể càng thêm quyết đoán khởi động Khóa Cảng mang hai cha đi hơn là Thần Sáng lo lắng nhiệm vụ thất bại, khi sự tình có gì không đúng.

Cho nên Draco quay đầu khẩn cầu Harry. Vì sắc mặt Harry rất âm trầm nên Draco biết nó đã truyền đạt Harry phản đối cả nghìn vạn lần.

Draco hứa hẹn sẽ để Khóa Cảng [chính là cái nhẫn] lúc nào cũng ở lòng bàn tay chỗ có thể phát động, cậu cũng sẽ không khiến mình bị thương, thấy cái gì không đúng cậu sẽ lập tức mang cha đi, thậm chí, cậu còn có hai vị ba ba bên cạnh và Harry âm thầm hỗ trợ, cậu biết mình không có khả năng bài trừ Harry cùng đi. Mà trên thế giới có nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh ba người?

Chỉ là lý do đó không làm Harry đồng ý.

Harry sau khi nghe xong chỉ nâng tay, yên lặng sờ hai má Draco.

Draco không khỏi nhớ tới Harry Obliviate Moretti, cậu không né tránh, chỉ là đáy lòng lạnh lẽo, “Em không phải đi hy sinh Harry, em chỉ muốn giúp cha mà thôi. Hôm nay anh không để em đi, em sẽ không dùng lời thề bất khả bội khiến anh không thể ngăn cản em nhưng em sẽ nhớ chuyện này thật lâu, thật lâu, có lẽ là một đời. Nó không phải vấn đề đúng sai, em chỉ là thất vọng anh tin em không nhiều như em tin anh.”

Thấy Harry hiện lên biểu tình quyết tuyệt,Draco càng thất vọng nói, “Đương nhiên anh cũng có thể cho em quên đi, em biết anh có thể, nhưng từ nay về sau em sẽ chỉ biến thành búp bê của anh, giống như khi em gặp sự cố, hoàn toàn làm theo những gì anh muốn… Bởi vì những gì anh không thích anh đều sẽ làm em quên, mà đó là một Draco anh muốn?”

Draco mới nói xong, trên mặt Harry lại xuất hiện sự tức giận, cậu thô lỗ nắm lấy cằm Draco cắn lên miệng Draco, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh chưa từng nghĩ vậy!”

Draco thả lỏng, xin lỗi ôm Harry rồi lập tức đẩy ra hỏi, “Vậy anh đáp ứng em?”

Harry cúi đầu nhìn cặp mắt màu lam xám cấp bách lại tràn đầy khẩn cầu cùng tin cậy, nhớ tới những gì mình từng nói với Draco, không có người nào có thể động vào Draco, nếu có, chính mình sẽ làm mọi chuyện nên làm, ngăn cản hết thảy, mặc dù nó khiến Draco chán ghét hoặc sợ hãi.

… Nhưng chuyện gì mới là chuyện nên làm?

Là sợ hãi mất đi Draco, lấy điều đó hạn chế Draco?

Vẫn là khiến Draco vĩnh viễn lấy ánh mắt như vậy nhìn chính mình?

Rừng cấm, Draco không giữ lại, thân mình nho nhỏ nhảy vào lòng mình.

Mà chính mình lại giữ lại cái gì? Nếu dùng hết toàn lực, chẳng lẽ không thể bảo vệ Draco một buổi tối?

Harry yên lặng nhìn Draco rồi gật đầu.

Mà khi thấy khuôn mặt Draco sáng lên với cảm kích và hy vọng Harry vẫn nhịn không được nói,

“.. Chỉ có lần này, về sau đều nghe anh.”

Trở lại hiện tại.

Draco nhận Curcio sau, thấy Nagini tới gần mình, Draco biết mình không thể bị thương nữa nếu không sẽ khiến Harry không khống chế được lao ra che ở trước mặt mình.

Vì thế Draco quỳ xuống giống như Snape cầu tình vì mình, “Tôn… Quý ngài tôn quý,” Giọng nói của cậu vẫn run rẩy do di chứng của Curcio, vừa lúc làm cho thanh âm giống như nơm nớp lo sợ, “Cha ở nhà từng vô số lần tán dương ngài cơ trí và công chính… Thứ bề tôi cả gan nhưng cha chưa từng đề cập qua người khác thí luyện còn có Curcio… Cái đó, không phải đều dùng cho trừng phạt sao? Nếu là năng lực của bề tôi không đủ thì bề tôi sẽ tiếp nhận nhưng ngài còn có hiểu lầm cha,bề tôi, bề tôi ta ấm ức thay cha mình.” Câu cuối cùng Draco nói quanh co và mang theo sợ hãi, trên thực tế tư thế của Draco đủ để cậu tùy thời nhảy lên.

“Hiểu lầm?” Voldemort nghe xong lại nhếch miệng cười to,“Thiếu gia Malfoy nhẫn nại không đủ nhưng lá gan lại rất lớn… Tê, cũng tốt, người hầu của ta đều tụ tập ở đây… cho cha con hai người đều không thể nói gì.” Hắn nói xong đã vung đũa phép, mục tiêu lại là Lucius, “Quan hệ huyết thống!”

Sắc mặt Lucius biến đổi, dùng hết ý chí mới không làm mình mình né tránh. Tránh là chột dạ, Voldemort tín nhiệm sẽ lập tức tan biến, mà nếu không tránh… Có lẽ còn có thể đưa ra chút biện giải, ví dụ như Draco là bị Thần Sáng âm thầm đánh tráo linh tinh. Kể từ đó còn có thể tranh thủ mấy phút cho Thần Sáng mai phục bên ngoài. Nhưng mọi chuyện diễn biến đến đây, tay Lucius và Snape vẫn thả bên hông cũng sớm xiết chặt đũa phép, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng giây tiếp theo, khi chú ngữ của Voldemort chạm vào người Lucius sau, một sợi dây ánh sáng màu đỏ kéo dài từ trước ngực chỗ trái tim của Lucius ra, một đường cong mĩ lệ kéo đến trên người Draco quỳ trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người ở đây sửng sốt.

Đầu tiên đương nhiên là hai vị cha Lucius và Snape, bọn họ không có cách nào duy trì biểu tình nên có, song song trừng Draco, mà bọn họ cắn răng thông tri cho Draco hiện tại bọn họ rất tức giận. Nhưng Draco cũng chỉ có thể chột dạ xin lỗi chớp mắt rồi nhu thuận cúi đầu.

Nhưng người kinh ngạc cũng không chỉ có một hai người.

Voldemort hoang mang khó thấy rồi nhìn Bartemius tê tê, “Có lẽ ngươi nguyện ý giải thích một chút,Bartemius? Có liên quan tới vấn đề trung thành của Malfoy?”

Hiển nhiên mặt Bartemius trắng bệch, hắn kinh hãi cúi người trả lời, “Thưa chủ nhân, thuộc, thuộc hạ cung cấp tư liệu đều là chính xác! Liên quan tới sự cố phát sinh ở lớp độc dược cùng với cửa hàng trường bào báo cho biết Malfoy đặt hai bộ quần áo cho phù rể…” mà bộ đó đang ở trên người Draco, “Những cái đó đều là tin khác hẳn bình thường, thuộc hạ không thể không vì an nguy của chủ nhân!”

Lucius và Snape đều lấy lại tinh thần, Lucius lập tức bày ra sự tức giận, “Bao gồm ở trước mặt chủ nhân vu hãm người có ý kiến bất đồng với ngươi?”

Bartemius cũng không yếu thế, hắn quay đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Không chỉ có vậy, Malfoy, gần đây những Phù thủy ngươi kết giao, mua bán và ích lợi, thật sự khó có thể làm người ta tin tưởng ngươi hoàn toàn trung thành với chủ nhân! Còn có trang viên này cũng có rất nhiều chỗ quái dị, có Phù thủy còn không ổn định được ma lực, ai biết nơi này có cạm bẫy không!?”

“Quả thực như thế, ngươi giải thích ma lực không ổn định là đến mấy tuần trước mới phát sinh như thế nào? Ta nhớ rõ ràng khi đó ngươi mang theo một số Phù thủy lai lịch không rõ vào nơi này, có lẽ ngươi nên trở về hỏi bọn họ một chút?” Snape giống như tức giận tiến lên trước một bước, vừa vặn che ở giữa Draco và Voldemort.

Chỉ tiếc Nagini vẫn ở trước mặt Draco không có về bên Voldemort. Vừa rồi trong lúc đối thoại, nó vẫn tê tê thè lưỡi nhìn Draco, thỉnh thoảng còn không an phận lắc lắc đuôi rắn giống như đang nhẫn nại cái gì đó làm cho Lucius và Snape đứng ở bên trái nhìn lo lắng nhưng lại ngoài tầm tay.

Voldemort thấy thuộc hạ của mình cãi nhau như vậy cũng không ngăn lại mà chỉ híp đôi mắt đỏ âm trầm nhìn hai phương ngươi tới ta đi giống như đã quen, cũng giống như hai bên đều không thể tín nhiệm.

Lúc này cửa đại sảnh bị đẩy ra, đi vào một đội năm Phù thủy.

Bọn họ mặc một cái áo choàng đen dài đội mũ che đậy ngũ quan giống như Phù thủy tuần tra vừa mới gặp ở cửa. Chỉ thấy một người trong đó đi đầu đến trước người Draco quỳ gối báo cáo, “Chủ nhân tôn kính, chúng bề tôi phát hiện một con rắn lớn trong hầm.” Bốn người còn lại đứng phía sau giống như hình con nhạn. Bọn họ xảo diệu đứng giữa tử thần thực tử và ba người Lucius, Snape, Draco.

Draco và Harry đã nghe lén được ám hiệu rồi phán đoán, chú ý tới nhẫn trên tay trái của bọn họ, quả nhiên năm người có ba nhẫn vàng, hai nhẫn bạc, nhẫn vàng có một viên đá ngọc bích, Thần Sáng và Hội Phượng Hoàng đã xử lí Phù thủy tuần tra bên ngoài, cũng đã mai phục, kế tiếp chính là dẫn Nagini ra đại sảnh, bám trụ Voldemort.

Nhưng cuộc đối thoại không quá lạc quan.

Bartemius thấy Voldemort không ngăn mình nghi ngờ Lucius, đoán chủ nhân cũng có chút nghi vấn, vì thế hắn càng thêm bạo gan chất vấn, “Hầm có rắn!? Ha, chỉ cần phòng ngự của trang viên còn hữu hiệu một ngày, loại động vật lớn như vậy xâm nhập sao chúng ta không thấy động tĩnh gì? Không hợp lí!”

Phù thủy đi đầu nhìn Bartemius không đáp lại, tiếp tục báo cáo với Voldemort, “Thuộc hạ không biết, chỉ là báo cáo, khẩn cầu chủ nhân chỉ thị.”

“Ai biết nó có thể lại là một cái cạm bẫy khác hay không.” Bartemius cười nhạo một tiếng, “Hừ, đi xử lí con rắn kia sao, còn không bằng cẩn thận kiểm tra trang viên có cái gì cổ quái khác không!”

“Thật không?” Đến phiên Snape nheo mắt, “Ta lại hoài nghi người biết rõ trang viên đang có nguy hiểm lại chủ trương không cần đi trừ có âm mưu gì? Một trong những cách che dấu dấu vết phản bội chính là chỉ người khác phản bội.”

“Ngươi…!?”

Bên này còn tranh chấp, Nagini lúc này lại đột nhiên cuồng bạo!

Nó bắn ra, hơn phân nửa thân hình trong nháy mắt quấn lấy Draco!

“A!?” Draco không phòng bị đột nhiên bị đè xuống nhưng cuối cùng có thể dùng cánh tay bảo vệ cổ tránh không hít thở được.

“Draco!” “Draco!?” Lucius và Snape lần này lập tức giơ đũa phép chỉ vào Nagini, nhìn Voldemort chất vấn, “Vì sao!?”

Voldemort cũng là ngoài ý muốn nhướn mày giống như Nagini công kích không phải ý mình. Nhưng lúc này Draco đã nhìn đến giầy Harry, cậu biết Harry muốn lao ra.

Draco cái khó ló cái khôn, nghĩ tình thế sắp phát sinh và kế hoạch của Thần Sáng, cậu quyết định hô to, “Về!”

Draco khởi động Khóa Cảng khiến mình và con rắn biến mất trước mắt mọi người!!

Cùng lúc đó Harry đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người nhưng trước khi mọi người phản ứng tới, Harry phá hủy con chim tinh xảo to lớn phía trên ngai vàng của Voldemort.

Ầm vang!!! một tiếng, khói bụi tràn ngập đại sảnh!!

Harry không chút trì hoãn vứt Khóa Cảng của mình đưa cho Lucius, rống lên “Trở về giúp Draco!”

Lucius hiểu rõ, anh bắt lấy tay Snape rồi lập tức khởi động khóa cảng.

Bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể thuận lợi vào trang viên Malfoy, đó là chỗ Draco đến.

Đồng thời tiếng động khiến năm phù thủy giả làm tử thần thực tử vẫn đề phòng, cũng chính là thành viên Hội Phượng Hoàng có thời gian phản ứng. Bọn họ nhanh chóng đưa lưng về làm thành một vòng, hô to “Vây quanh đại sảnh!!”

Lập tức mười mấy Thần Sáng ẩn núp bên ngoài phá cửa sổ vào và hô to, “Thần Sáng!! Đại sảnh vây quanh hoàn tất!!” Khẩu hiệu như vậy có lẽ nhàm chán nhưng nó rất quan trọng, mục đích là phân tán sự chú ý của tử thần thực tử trong đại sảnh, tránh cho bọn họ quá mức tập trung về số ít thần sáng ở bên trong.

Vì thế tiếp theo, đại sảnh im lặng rối loạn.

Chỉ là Harry không quan tâm.

Đũa phép của cậu chỉ vào chỗ Voldemort đang búng búng áo choàng.

Harry tụ tập phẫn nộ nói, “Đối thủ của ngươi là ta, tên khốn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.