Dương Minh Yên: từ chương này, tên viết hoa sẽ được coi là người ở bên thế giới hòa bình đi sang bên chiến tranh nhé, để phân biệt LUCIUS và Lucius ấy mà:”) Sáng sớm, vợ chồng Malfoy, Draco và hai con trai của cậu ngồi trên bàn cơm cùng ăn, vốn là chuyện rất bình thường nhưng với bọn họ lại rất khó có được. Cẩn thận tính ra thì từ bốn năm trước, một nhà bọn họ vẫn chưa thể cùng nhau ăn qua một bữa cơm, cho dù là món đơn giản nhất đi nữa. Nếu không phải lần này chiến tranh sắp kết thúc, nếu không phải vì không muốn làm phiền Harry mà đón con về, nếu không phải hệ thống phòng ngự biệt thự Malfoy đã được tăng cường thì chỉ sợ còn phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể thích ý như hiện tại. Sau bữa sáng, người một nhà tập trung cùng một chỗ, Lucius cho rằng cần phải hỏi một chuyện liên quan tới đôi song sinh của Draco. “Con đã nghĩ giải thích thân thế của hai đứa nhóc này chưa?” Lucius bưng một ly trà nhìn Draco. Draco không chịu nói ra một người cha khác của hai đứa nhóc này cũng không hề ngăn cản anh yêu thích hai đứa cháu của mình, nhưng vấn đề hiện tại là nên giải thích thế nào về hai đứa nhóc này xuất hiện. Từ việc năm đó Draco dùng hết tất cả cũng muốn giữ lại hai đứa nhóc này là có thể thấy được thằng bé coi trọng hai đứa nhóc này như thế nào, cho nên Lucius thậm chí có thể đoán thằng bé yêu sâu đậm một người cha khác của hai nhóc tì này. Sau tình trạng hiện nay thì Draco muốn giải thích thế nào về sự tồn tại của hai nhóc tì này chứ? Nếu không giải thích hợp lý thì hai nhóc tì này sẽ bị coi là “con riêng” của Draco, trở thành đối tượng bị bàn tán xôn xao, gia tộc Malfoy cũng không để hai nhóc tì này chịu ủy khuất như thế. Động tác Draco giúp Scorpio lau miệng khựng lại một chút, rồi không hề để ý tiếp tục. “Ba à.” Cậu cúi đầu dường như suy nghĩ gì đó, “Con nhớ rõ trong quý tộc có truyền thống “trong thời kỳ chiến tranh lưu lại con nối dòng của mình”.” Lucius sửng sốt, lập tức thản nhiên nở nụ cười. “Dra nghĩ rất chu đáo.” Narcissa nhìn Draco, trong mắt tràn đầy vui mừng. Trong quý tộc đúng là có truyền thống như vậy, trong chiến tranh hay có tai họa lớn lan tràn tới giới quý tộc thì bọn họ phải suy nghĩ tới kế thừa gia tộc. Các quý tộc chưa kết hôn sẽ bí mật cưới vợ sinh con, khi tai nạn chưa kết thúc, trước khi mình chưa chết sẽ không công bố sự tồn tại của con và vợ mình. Đây là thủ đoạn để kéo dài kế thừa. Nếu bọn họ chết đi trong tai nạn thì con nối dòng bọn họ sẽ kế thừa gia chủ trước. Nếu đứa nhỏ còn chưa trưởng thành thì người vợ đã lập lời thề Bất Khả Bội tạm thời thay thế quản lý gia tộc. Tất cả mọi thứ chỉ vì gia tộc có thể tiếp tục kế thừa. Mà Draco,hoàn toàn có thể công bố ra bên ngoài hai nhóc tì này được sinh ra trong lúc chiến tranh để kéo dài gia tộc, về “mẹ” của chúng thì chỉ cần nói là vì lúc sinh hai nhóc này vì khó sinh mà chết, hoàn toàn sẽ không có ai nghi ngờ. “Tuy là vậy nhưng hai nhóc cần có một “người mẹ” có một thân phận môn đăng hộ đối với gia tộc Malfoy, để cam đoan hai nhóc tì này ngày sau sẽ không bị người khác đồn đãi gì đó.” Narcissa hơi lo lắng nói. “Về chuyện này, gia tộc Parkinson nguyện ý giúp đỡ chúng ta.” Draco ý bảo mẹ mình không cần lo lắng. “Gia tộc Parkinson?” “Pansy có một cô em gái nhỏ hơn cậu ấy ba tuổi. Bốn năm trước, trong trận tấn công Tử thần Thực tử chính thức tuyên chiến Harry ấy thì em gái của cậu ấy bị thương ở Hogsmeade, còn chưa đợi được cứu viện đã hôn mê mất máu chết. Chuyện này cũng không công bố, các quý tộc cũng chỉ biết là em gái của cậu ấy biến mất từ bốn năm trước mà thôi. Khi Scorpio và Stephans sinh ra thì con đã từng buồn rầu làm sao để có thể bảo vệ hai đứa một cách tốt nhất thì Pansy đã nói cho con đề nghị này.” Ba Parkinson vì năm đó bị Voldemort ếm hai Lời nguyền Hành hạ tra tấn, thân thể suy sụp hơn nửa, mà tinh thần cũng không được khá lắm. Sau khi Voldemort chết liền dần dần giao chuyện gia tộc cho con gái Pansy, chính mình thỉnh thoảng dạy cô làm sao để xử lý chuyện quan trọng trong gia tộc mà thôi. Năm năm trước, Pansy trở thành gia chủ gia tộc Parkinson, có toàn quyền quyết định với chuyện trong gia tộc. Để em gái cô trở thành mẹ trên danh nghĩa của đôi song sinh nhóc tì này, không chỉ giúp đỡ Draco trên phương diện bạn bè cũng còn suy nghĩ cho gia tộc nữa. Trận chiến tranh này chấm dứt, không hề nghi ngờ gia tộc Malfoy sẽ trở thành lãnh tụ của giới quý tộc – Pansy còn chưa biết Harry quyết định để biệt thự Potter xuất hiện trước mặt mọi người sau chiến – nếu kết thành quan hệ thông gia với gia tộc Malfoy, cho dù là giả nhưng khi cần thiết thì gia tộc Malfoy cũng sẽ giúp đỡ gia tộc Parkinson một phen. Draco đồng ý đề nghị của Pansy. Đám hỏi giữa hai gia tộc Malfoy và Parkinson, không người nào dám nói xấu. “Cho dù thế nào thì Parkinson đã giúp chúng ta một chuyện gấp,” So với cùng một quý tộc nói điều kiện để họ giúp đỡ rồi sau đó bị họ uy hiếp thì sự giúp đỡ của gia tộc Parkinson này quả thật làm gia tộc Malfoy thoải mái hơn nhiều, “Về sau, nếu bọn họ cần giúp đỡ thì chúng ta phải dùng toàn lực hỗ trợ.” Cho dù đám hỏi này, người cảm kích cũng biết là xảy ra chuyện gì, nhưng… Lúc ban đầu vì thân phận bạn bè, Pansy cung cấp biện pháp cho Draco, mà thân phận khác khiến cho tình cảm hai nhà sâu thêm vài phần. “Con hiểu rồi, thưa ba.” Draoc nói. Tay áo bị kéo, Draco cúi đầu, chỉ thấy Stephans lôi tay áo mình, trong ánh mắt lam xám tràn đầy lo lắng, “Ba ba, ba đỡ đầu không có chuyện gì chứ ạ?” Draco hiền hòa vuốt ve đầu con trai, “Ba đỡ đầu của con không có chuyện gì, mấy ngày nữa ba đỡ đầu sẽ cùng anh Edward tới thăm các con.” “Dạ.” Stephans gật gật đầu, chỉ cần biết ba đỡ đầu không sao là tốt rồi, nhóc biết ba đỡ đầu có thể vượt qua được cửa ải rất khó khăn. Draco nhìn Stephans, hơi bất đắc dĩ cười cười. Không biết là vì lớn lên từ nhỏ ở biệt thự Potter hay là vì khi Stephans chưa sinh ra thì pháp lực bảo vệ thằng nhóc có một nửa dựa vào pháp lực Harry chống đỡ nữa, Stephans vẫn luôn rất dính Harry ba đỡ đầu này. Ngày đó, biết Harry bị thương hôn mê bất tỉnh ở St Mungo, nhóc con này đỏ hốc mắt. Vốn là, Harry đã có con đỡ đầu Teddy rồi, không thích hợp để trở thành ba đỡ đầu của đôi song sinh nữa, nhưng nghĩ đến khi đôi song sinh chưa sinh ra pháp lực tuần hoàn là do Harry giúp Draco hoàn thành, Harry đã mất rất nhiều tinh thần vì hai nhóc con này nên Draco vẫn xin Harry làm lễ rửa tội cho hai đứa, trở thành ba đỡ đầu. Mà Harry cũng rất nhiệt tình đồng ý. Hơn ba năm hai nhóc con này vẫn luôn ở trong biệt thự Potter, hiện tại quả thật đã coi biệt thự Potter là ngôi nhà thứ hai rồi. “Nhắc tới Harry, thằng bé thế nào rồi?” Narcissa thân thiết hỏi. “Lời nguyền Hành hạ không để lại di chứng nào, chủ yếu là thần chú cắt lại trúng pháp thuật hắc ám nữa, miệng vết thương của Harry không dễ dàng khép lại. Hiện tại cậu ấy đang điều dưỡng trong biệt thự Potter, có Edward ở cạnh cậu ấy, sẽ không sao đâu ạ.” Narcissa che miệng nở nụ cười, “Harry rõ ràng là một Gryffindor nhưng xem ra Edward dường như thích hợp với Slytherin hơn.” Narcissa còn chưa biết chuyện người yêu của Harry. Đó là vì cha của Edward là một Slytherin không hơn không kém! Draco nói dưới đáy lòng. “Dra.” Narcissa nhìn Draco dần dần chìm vào suy nghĩ sâu xa, khẽ gọi. “Mẹ?” Draco không rõ nên nhìn Narcissa. “Sau khi chiến tranh chấm dứt, con định làm thế nào?” “Con ạ?” “Lúc trước chúng ta vẫn luôn chưa hỏi con,” Narcissa nhìn hai nhóc tì, hai nhóc tì này hiển nhiên rất ngoan, phải nói những đứa trẻ sinh ra trong chiến tranh đều vô cùng ngoan ngoãn, mà hai nhóc nhà họ và Harry, Hermione kia đều giống hệt, hiểu chuyện làm người ta phải đau lòng, “Con định… vẫn luôn không nói cho một người cha khác của hai nhóc biết rằng hai nhóc này tồn tại sao?” Draco cúi đầu, không trả lời. “Điều này không công bằng với người kia,” Narcissa hiền hòa nói với Draco, “Con đã yêu người kia sâu đậm, thậm chí còn không tiếc hao hết pháp lực của mình để bảo vệ hai nhóc tì, vậy, con hẳn là muốn cho một người cha khác của con mình biết hai nhóc tồn tại chứ. Scorpio và Stephans tuy không nói gì nhưng mẹ nghĩ hai nhóc cũng muốn trông thấy một người cha khác của chúng.” Draco nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hai nhóc, trong nhất thời, không biết nên trả lời mẹ mình thế nào. Narcissa và Lucius nhìn nhau một cái, hai người đều có thể nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau. Narcissa thở dài, vừa muốn nói gì đó thì trong phòng khách bỗng nhiên truyền tới một trận dao động pháp thuật mạnh mẽ. Draco phản ứng nhanh chóng đứng lên, đặt hai nhóc ra sau mình, trong giây lát đũa phép đã xuất hiện trên tay cậu, mà Narcissa và Lucius cũng rút ra đũa phép của mình – từ sau khi họ tỉnh lại ở St Mungo, đũa phép đã được trả lại tới tay bọn họ. Trong lúc chiến tranh, không có đũa phép chẳng khác nào giao một nửa tính mạng cho tử thần cả, Bộ Pháp thuật không thể không có tình người như thế, trong lúc chiến tranh còn muốn duy trì “phán quyết” gì đó. Draco nhanh chóng liên lạc với Hermione và Ron – sau khi chiến tranh bắt đầu, “Galleons” năm đó của Hermione lại có tác dụng – trong lúc không rõ, cậu cần phải có bạn tốt tới giúp đỡ. Cho dù bây giờ mới là sáng sớm, Ron rất có thể ngủ bù vì khó được rảnh rỗi như này. Còn Harry, vết thương của cậu vẫn chưa lành, vẫn là tạm thời không cần thông báo cho cậu ấy thì tốt hơn. Dao động pháp thuật càng ngày càng mạnh, giữa phòng khách nổi lên một loạt văn tự kỳ quái, chúng nó tạo thành một vòng tròn, sau đó nổi lên luồng sáng chói mắt, trong luồng sáng, loáng thoáng xuất hiện vài bóng người. “Ai.” Lucius dùng đũa phép chỉ vào bóng người mơ hồ trong ống kính luồng sáng, cảnh giác nói. Người ở bên trong không có động tĩnh gì, Lucius thử phóng ra một thần chú lại bị ống kính ngăn trở. Hermione, Blaise và Ron rất nhanh độn thổ tới đây – biệt thự Malfoy có thiết lập quyền hạn với bọn họ, cho phép họ độn thổ tiến vào – tóc của Ron gần như có thể so sánh với Harry, thoạt nhìn quả nhiên là đang ngủ bù nhân lúc rảnh rỗi hiếm có rồi sau đó bị đánh thức rồi. “Draco, có lẽ cậu nên làm mới bảo vệ biệt thự đi, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra đây? Có người xông vào biệt thự Malfoy mà cậu còn bó tay không có biện pháp.” Sau khi Ron lại phóng thử một thần chú thăm dò nhưng bị ngăn trở, cau mày nói với Draco. “Nhưng hiện nay mình không có gia tinh nào báo lại là thần chú phòng ngự bị phá.” Draco cau mày nói, “Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hiện tại còn không rõ có bao nhiêu người xông tới, Draco không dám để người mang hai con đi. “A.” Tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới từ trong ống kính, Draco mạnh mẽ mở to hai mắt nhìn, “Đây xem như là chào đón người khác sao?” Luồng sáng chói mắt dần dàn tán đi, người xuất hiện bên trong lại làm cho lòng đề phòng của mọi người lên tới tột đỉnh. “Voldemort!” Ron kêu lên, cậu siết chặt đũa phép trong tay nhưng tay cậu còn đang run rẩy. Mặt Narcissa và Lucius đã trắng bệch, họ nằm mơ cũng thật không ngờ, người đã chết đi hơn sáu năm trước lại còn xuất hiện trước mặt họ lần thứ hai. “Không thể nào, Voldemort đã bị Harry tự tay giết chết, Trường Sinh linh Giá cũng bị hủy rồi.” Hermione không thể tin được kêu lên, giọng nói của cô còn lớn hơn cả Ron, “Ông là ai, vào bằng cách nào, nói.” Bốn năm qua, thủ đoạn Hermione đối với kẻ thù đã càng ngày càng tàn nhẫn. Người tới nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía Draco. Khiến mọi người nghẹn họng trân trối là, Draco lại rút đũa phép mình về, gật đầu với đối phương, “Giáo sư… Riddle.” “Thấy phản ứng của họ, thầy nên may mắn nơi chúng ta dừng chân không phải chiến trường mà là biệt thự Malfoy sao?” ““Chúng ta”?” Draco hơi ngạc nhiên nhìn anh. Voldemort cười khẽ nghiêng người, để Abraxas bị mình ngăn trở xuất hiện trước mặt mọi người. Đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông tóc bạch kim hiền hoà, Hemrione bọn họ có lẽ vì cũng không quen thuộc nên cũng không có cảm giác gì với người trước mắt, nhưng Narcissa và Lucius lại cảm thấy mắt của mình gần như mất kiểm soát mà muốn lọt khỏi tròng. “Ba… Ba?” Lucius ít khi nói lắp nói. Nhưng, chưa đợi Abraxas trả lời, liền bị Draco nổi giận cắt ngang, “Hai người biết rõ chiến tranh bên này còn chưa chấm dứt, vì sao lại muốn mang hai người bọn họ lại đây!” Vì thế, mọi người còn bị vây trong tình huống không rõ, lại đang bội phục Draco lại dám mắng người kia và cái người có bộ dáng vô cùng tương tự với Voldemort, theo tầm mắt của Draco, thấy được hai người phía sau Abraxas. Vì thế, đũa phép Ron không chịu khống chế rơi xuống đất, Hermione và Blaise mở to hai mắt nhìn, miệng há lại há, nhưng không nói ra cái gì, Lucius và Narcissa cảm thấy sét đánh bên tai cũng không kích thích như hiện tại. Thảo nảo, thảo nào bọn họ lại cảm thấy Scorpio và Stephans rõ ràng không giống với rồng nhỏ khi còn bé, rồi lại cảm thấy không hiểu sao quen thuộc. Scorpio và Stephans càng giống một người cha khác của chúng, mà người cha khác của chúng lại có gương mặt gần như là y đúc Lucius. Nói cách khác, thật ra Scorpio và Stephans càng giống Lucius! Draco vẫn luôn không chịu nói ra một người cha khác của hai nhóc này rốt cuộc là ai, hóa ra là có chuyện như vậy! Bị Draco không có đường sống rống mắng, Voldemort cảm thấy anh có thể biết trước được tình huống khi Harry biết là mình đưa Severus tới bên này rồi. Merlin phù hộ, Harry sẽ không đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh trong cơn tức giận. “Ba à.” Stephans phía sau kéo ống tay áo của cậu, “Sao lại có hai ông nội vậy ạ?” Nhóc nói thành công làm tầm mắt mọi người tập trung tới trên người nhóc, LUCIUS nhìn Stephans, dường như đã bị đả kích lui về sau một bước. “Ngoan, không nói gì nhé.” Draco dỗ dành đứa con nhỏ, rồi ý bảo mọi người rút lại đũa phép trước, “Bọn họ đến từ thế giới kia.” Cậu nói. Sau đó cậu lấy ra cái gì, đi tới trước mặt Severus, “Từ lò sưởi bên này có thể tới biệt thự Potter, Harry ở nơi đó. Nếu có gia tinh ngăn lại cậu thì cậu đưa huy hiệu này cho chúng, chúng sẽ không ngăn cản cậu.” Lò sưởi biệt thự Potter chỉ mở ra với cậu, Hermione, Zabini và Ron, mà bên cạnh lò sưởi lúc nào cũng có gia tinh canh giữ. Nếu có người đi qua lò sưởi, gia tinh sẽ xúm lại xem có phải khách mà Harry phân phó chúng chờ đợi hay không, nếu không phải thì nháy mắt gia tinh sẽ tới bắt lấy người xâm nhập. Có Harry cho phép, khi chúng sử dụng pháp thuật cũng không cản trở gì. Severus gật gật đầu, cầm huy hiệu Draco đưa cho, đi tới trong lò sưởi, trực tiếp đến biệt thự Potter. “Chúng ta cần phải ngồi xuống, từ từ nói chuyện.” Draco nhìn bạn tốt và cha mẹ trợn mắt há mồm với đám người Abraxas, thở dài nói. Nhưng không đợi trà được bưng lên thì một con cú màu trắng bạc liền bay vào. “Hẻm Xéo gặp tấn công bất ngờ, xin giúp đỡ.” Đó là Thần Hộ mệnh của một thành viên trong đội Thần Sáng. Đám người Draco gần như đứng lên trong nháy mắt, rồi đũa phép của mấy người cũng nắm vào trong tay, đám người Hermione độn thổ đi trước một bước. Draco liếc nhìn mọi người một cái, sau đó nói với Narcissa và Lucius, “Ba, mẹ, bọn họ xin nhờ hai người, nếu có chuyện gì thì liền đi tìm Harry.” “Đi thôi, cẩn thận một chút.” Narcissa đau lòng nhìn Draco, bốn năm qua, đứa bé này không có một ngày nào có thể nghỉ ngơi tốt cả. Draco gật gật đầu, cuối cùng nhìn LUCIUS một cái, cậu khẽ nói, “Rất xin lỗi, đợi em trở lại.” Cậu độn thổ, bên trong còn lại năm người lớn và hai đứa nhóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]