Chương trước
Chương sau
“Rốt cuộc cậu lôi tôi đến đây làm gì hả?” Thật vất vả mới đến ngày nghỉ, Snape vốn định đi nghiên cứu một ít độc dược nhưng tên nhóc này lại không nói hai lời kéo anh đi ra.
“Nghe nói tiệm Công Tước Mật đang có loại kẹo mới đó, chúng ta đi xem đi.” Harry kéo Severus về hướng tiệm Công Tước Mật.
Severus chịu đựng, đầu nổi gân xanh, “Tôi nghĩ bộ óc trong đầu cậu vẫn còn tồn tại, cậu nên biết loại đồ ngọt này chỉ biết ăn mòn răng của cậu, không đáng để cậu đi mua cho dù chỉ là một cái đi nữa.”
“Ôi, đừng như vậy, Severus.” Harry vui vẻ nói, “Ít nhất thì chúng ta có thể thưởng thức vị kẹo của nó mà, chúng ta hẳn là nên đi mua một ít để hưởng thụ cuộc sống đó.”
“Hừ.” Severus cực kỳ không đồng ý với lời nói của Harry, “Vì sao cậu không đi tìm bạn của cậu?”
“Anh không phải là bạn của tôi à?” Harry khó hiểu nhìn Severus, dường như không thể tin được anh có thể nói như vậy. Điều này làm cho sự khó chịu bị kéo đi trên đường của Severus thoáng chốc biến mất nhưng anh vẫn bĩu môi, hỏi.
“Cái người tới cùng với cậu đó, không đi cùng cậu sao?”
Harry sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, “Ý cậu là Draco?” Severus vì xưng hô thân mật của Harry hừ một cái, ” Ôi Merlin à, nếu tôi đi cùng Draco chúng tôi sẽ đánh nhau mất.” Harry nói.
“Đánh nhau? Severus rất ngạc nhiên với sự đánh giá của Harry.
“Ý tưởng của chúng tôi khác nhau, nếu ở chung hơi lâu một chút thôi sẽ đánh nhau đó.” Nếu lôi Draco ra thì tuyệt đối bọn họ sẽ tranh luận giữa việc đi mua đồ ăn hay đi mua quần áo mốt đang được ưa chuộng ở tiệm quần áo mà đánh nhau mất, Harry không hề nghi ngờ điều này! Đối với Malfoy thì vẻ ngoài của bọn họ còn quan trọng hơn thức ăn rất rất nhiều.
“Khiến người khác khó có thể tin được.” Nhớ tới hành động phối hợp giữa Harry và Draco ngày đó (cái hay là Draco đưa độc dược cho Harry, Harry không hề nghĩ ngợi uống hết – một hành động tin tưởng như vậy),Severus thật sự rất khó tưởng tượng đến cảnh hai người họ sẽ đánh nhau.
Trên thực tế nếu Severus thấy được bọn họ đã từng kịch liệt đánh nhau thì sẽ không hề nghi ngờ đến lời nói của Harry. Bạn bè của Harry và Draco vô cùng khiếp sợ với việc hai người họ có thể yên bình ở chung một chỗ, phải biết trong vòng năm năm hai người đều lên kế hoạch chặn đường đối phương như nào. Nếu không phải năm thứ sáu vì Voldemort giao “nhiệm vụ” mà Draco không rảnh nghĩ tới Harry thì khả năng bọn họ đánh đấu phải tới sáu năm mất.
“Được rồi, đừng nói tới Draco nữa, đoán chừng hiện tại cậu ấy còn đang suy nghĩ mình sẽ ăn mặc như thế nào kìa.” Harry nói, thuận tay dắt Severus, “Chúng ta đến tiệm Công Tước Mật nhìn đi, xem ở đó có đồ ăn ngon gì không…”
Khi sắp mở ra cửa tiệm Công Tước Mật hai thì chạm phải một bàn tay khác, hai người đồng thời thu tay lại.
James và Sirius đều ngạc nhin nhìn Harry và Severus, rất hiếm khi hai người này lại không châm chọc nhau ngay giây phút đầu tiên.
James băn khoăn nhìn Harry, lần đầu tiên không nhìn Snape.
“Ơ…” Theo thói quen Harry gãi đầu, “Buổi trưa tốt lành, James.” Cậu thăm dò chào hỏi.
Nhìn qua James do dự một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu với Harry, “Buổi trưa tốt lành.” Tuy câu trả lời hơi cứng rồi kéo Sirius đi vào.
“Severus, xem đi, thật ra kết bạn rất dễ mà.” Harry vui vẻ quay đầu nhìn Severus.
“Nhàm chán.” Đây là đánh giá của Severus đưa ra sau đó anh không kiên nhẫn nhìn Harry, “Tôi chỉ cho cậu mười phút thôi, phải biết ở trong này dù là một giây cũng là tra tấn.”
Cả phòng đều tràn ngập mùi ngọt ngấy, tiếng đám người cãi nhau còn có cả đối thủ một mất một còn đang dạo chơi, ôi Merlin, anh không nên đến Hogsmead!
“Được được mà.” Harry không hề có thành ý trả lời.
Vào trong tiệm, cái hương vị ngọt ngấy xông vào mũi, Severus khịt mũi vài cái nhìn Harry nhẹ nhàng xuyên qua đám người trước mắt, đi qua chỗ nào thì trong tay cậu lại nhiều hơn vài loại kẹo.
Cậu ta định chuẩn bị quà Halloween trước hả? Severus đen mặt nghĩ. Không lâu sau, Harry đã ôm một đống kẹo cậu lựa chọn xong.
“Tôi nghĩ tiệm Công Tước Mật sẽ không sập tiệm ngay ngày mai, thế nên cậu không cần phải liều mạng tranh mua đồ vật giảm giá mà vươn tay lên quầy đặt hàng đâu.” Cuối cùng, Severus không thể nhịn được nữa kéo Harry đến trước quầy thanh toán để người bán hàng tính tiền cho họ.
“Nhưng tôi cần đồ ăn vặt mà.” Harry đương nhiên nói.
“Đống đồ vật mà cậu vừa lấy có thể đủ cho cả một học kỳ đấy.” Severus chỉ chỉ vào một gói kẹo to đùng.
“Ôi, tin tôi đi, nếu hai người chúng ta đồng thời cùng ăn thì chỉ trong vòng một tuần đã hết rồi.” Harry thanh toán tiền, đặt đồ ăn vặt vào trong túi không gian, “Đi thôi Severus, chúng ta đi xem nguyên liệu độc dược đi, tôi thấy cái giá độc dược của anh có rất nhiều nguyên liệu còn chưa bổ sung thêm vào đâu.”
Harry đương nhiên kéo Severus tới tiệm bán độc dược, cảm ơn quy cách cửa hàng ở Hogsmead cũng giống như Hẻm xéo vẫn không đổi qua nhiều năm như vậy nên dù có một đống người trước mặt Harry cũng có thể kéo Severus đi tới nơi, tuy không nhìn thấy nhưng cậu cực kỳ chắc chắn đúng phương hướng mà chạy.
Severus rất muốn nói cho Harry rằng mình rất ghét đồ ngọt nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Harry, lời lên đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Harry Potter, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình, lại ngạc nhiên anh không hề bài xích, có lẽ vì trước đó khi anh quên ăn cơm mà đau dạ dày thì cậu xuất hiện với đồ ăn trước mặt hay vì lúc đánh nhau với James Potter thì đột nhiên cậu đứng ra. Một người mê hoặc như vậy, dần dần vô tình xâm nhập vào cuộc sống của anh, mà anh thì không hề từ chối, có thể nhìn ra từ việc hôm nay cậu lại có thể lôi anh tới đây.
Lucius muốn kéo mình ra bao nhiêu lần cũng chưa thành công nhưng hôm nay không biết rốt cuộc đầu óc anh bị tiếng hét của đám nhân sâm làm hôn mê mà lại có thể đồng ý đi ra cùng cậu chứ?
Trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng rồi lại không phát hiện được rốt cuộc là không đúng ở đâu, Snape nhìn tay của thiếu niên đang kéo mình, nụ cười của cậu vô tư hồn nhiên, sáng lạn chói mắt. Trong Slytherin tuyệt đối sẽ không nhìn thấy nụ cười như vậy, một thiếu niên từ đỉnh đầu tới ngón chân cũng chả dính dáng tí gì tới Slytherin lại vào Nhà Slytherin. Rõ ràng cậu không thể hòa hợp với tập thể Slytherin này nhưng lại có thể cùng mình ở chung hòa bình, thật là một người kỳ lạ.
Nhìn qua cậu và Draco Malfoy kia cùng từ một nơi tiến vào Hogwarts. Tuy hành động giữa hai người khiến người khác vừa nhìn đã biết là bạn rất thân nhưng thời gian bọn họ ở chung cũng không nhiều lắm, thời gian mà bọn họ tự làm việc của mình còn nhiều hơn. Một tháng khai giảng tới nay người ở chung nhiều nhất với cậu hình như lại là bản thân anh.
Snape nghĩ như vậy thì ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, ánh mắt của anh đã dần dần hiền hòa.
“Cậu tìm nguyên liệu này làm gì?” Severus nhìn nhánh căn thảo trong tay Harry, “Cậu phải làm nước thuốc vô mộng?”
“Tôi thường xuyên gặp phải ác mộng.” Harry lại chọn thêm vài loại nguyên liệu độc dược, “Cho nên tôi cần nước thuốc vô mộng.” Nhưng cũng không phải cậu điều chế, đây là Draco bảo cậu mua. Draco muốn xem xem tại sao nguyên liệu độc dược ở thế giới bọn họ và nguyên liệu độc dược ở thế giới này lại không thể điều chế được độc dược có hiệu quả giống nhau, nên bọn họ chỉ có thể thử từ nguyên liệu độc dược cấp thấp. Ở phương diện độc dược, Harry cảm thấy tốt hơn mình không cần đi với con đỡ đầu của bậc thầy độc dược, vì ở phương điện này cậu chỉ có thể nhận được sự khinh thường từ Draco mà thôi.
Severus cũng bắt đầu chọn nguyên liệu độc dược mình cần, khi đụng tới chuyện này anh luôn rất cẩn thận. Nguyên liệu độc dược tốt cũng là mấu chốt để có thể điều chế được độc dược tốt, nên trên phương diện này anh chưa bao giờ dám qua loa đại khái cả.
Severus mua nguyên liệu độc dược không nhiều nhưng mỗi loại đều lựa chọn rất cẩn thận cho nên thời gian anh dùng còn nhiều hơn cả Harry đang ôm một đống nguyên liệu bên kia. Cuối cùng anh lưu luyến nhìn máu thằn lằn lửa và máu tinh lọc của chim yến trên giá độc dược một cái. Nếu có được chúng thì anh có thể thử làm Phúc Lạc Dược rồi. Nhưng theo điều kiện kinh tế hiện tại của bản thân thì anh không có khả năng mua được cho dù chỉ là một giọt máu thằn lằn lửa.
Từ sau khi anh bắt đầu cuộc sống một mình, anh không thể phung phí một ít tiền vàng cũng như bảng Anh trong túi được.
“Sao thế, Severus?” Harry nhìn Severus tuy rằng đã chọn xong nguyên liệu nhưng vẫn chưa đi thanh toán, cậu không khỏi tò mò hỏi.
“Không, không sao.” Sẽ có một ngày anh sẽ có cơ hội tiến hành thí nghiệm thôi.
Severus nghĩ như vậy cầm theo độc dược mình đã chọn đi tính tiền.
“Về thôi.” Sau khi mua xong Severus nói.
“Từ từ đã,” Harry kéo anh lại, “Chúng ta đi ăn một chút gì đi.”
“Cậu…”
“Tôi còn chưa ăn thử thức ăn ở Hogsmead đâu.” Chính xác thì chưa ăn thử thức ăn Hogsmead ở thế giới này, sư tử tràn ngập tò mò cực kỳ hứng thú với đồ ăn Hogsmead ở thế giới này.
“Chết tiệt…”
“Đi đi đi đi.” Harry không để Severus nói xong, kéo anh tới một nơi khác.
Cách đó không xa, nhìn xuyên qua cửa sổ trong ***, Draco nhìn hình thức hai người đi chung không khỏi co rút khóe miệng.
“Thưa cậu, quần áo cậu yêu cầu đã làm xong rồi.” Người bán hàng đỏ mặt nói với Draco, “Cậu có muốn xem còn có cái gì cần phải sửa nữa hay không?”
Draco gật gật đầu, người bán hàng mở ra những quần áo cậu cần ở trước mặt để Draco kiểm tra.
“Xem ra hôm nay tôi lựa chọn tới đây là một quyết định chính xác.” Draco nhìn áo chùng của mình, nửa ngày sau rút ra kết luận.
“Có thể nhận được lời khen của cậu là vinh dự của tôi.” Người bán hàng nói.
“Mấy bộ quần áo khác tôi đặt đã làm xong chưa?” Draco lại hỏi, thuận tiện cậu mua cho Harry vài bộ quần áo. Từ sau khi chiến tranh chấm dứt, Draco và Harry trở thành bạn bè, Draco rất không hài lòng với gu ăn mặc của Harry.
Sau đó Draco mới biết được, từ nhỏ Harry đã sống với gia đình dì dượng, thường xuyên phải mặc quần áo cũ của anh họ, căn bản không có tiền để có thể mua quần áo mới. Đến năm mười một tuổi cũng dần dần làm Harry có thói quen có quần áo là tốt rồi, thậm chí vì Harry rất ít khi xem TV hay báo chí nên dường như có thể nói cậu không hề có khiếu thẩm mĩ gì cả.
Một thời gian sau chiến tranh, vì công việc của giới pháp thuật Draco và Harry thường xuyên đi cùng nhau. Draco đối với trang phục trên người Harry hết nhịn rồi nhẫn cuối cùng quyết định không thể để cho phong cách này độc hại tới hai mắt của mình rồi thật sự bắt Harry phải thay đổi phong cách. Từ đó về sau Harry ăn mặc trước Draco nhìn qua có thể bình thường hơn một chút.
Draco biết theo cái tính tình lười biếng kia của Harry, hôm nay tới Hogsmead chắc chắn sẽ tìm đồ ăn vặt trước tiên, không ai biết Kẻ Được Chọn lại thích đồ ăn vặt hơn cả bữa chính, cái tên kia chỉ cần có đồ ăn vặt là có thể ở lỳ cả ngày không đến lễ dường nên Draco vẫn quyết định mua giúp cậu vài bộ áo chùng trở về.
“Dạ, cậu muốn thanh toán cả hai luôn ạ?”
“Ừ.”
Lập tức, người bán hàng mang tới quần áo hoàn toàn khác với kiểu dáng của Draco lúc nãy, Draco kiểm tra một lúc mới tới quầy thanh toán.
“Cậu Malfoy, cậu đến đây làm tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ.” Ngay khi Draco tính tiền, giọng nói nịnh nọt của một người bán hàng làm cậu trong nháy mắt cứng đơ.
“Ikenorth, tôi nghĩ tôi không tới quấy rầy ông ngay lúc ông đang bận chứ.” Một giọng nói ôn hòa có lễ hoàn toàn khác với giọng nói kiêu ngạo của Lucius vang lên, Draco nghĩ cậu biết người đến là ai.
“Đương nhiên rồi,” Ikenorth trả lời, “Cậu mang theo cậu chủ nhỏ tới ạ?”
“Đúng lúc hôm nay tôi rảnh rỗi nên muốn cùng đi với con trai đến xem trang phục mới,” Đối xử với người nhà, Malfoy chưa bao giờ lạnh lùng, “Vậy, tôi tin chắc trong một tháng, áo chùng mới đã về rồi phải không?”
“Đương nhiên rồi!” Ikenorth vô cùng vui vẻ nói, “Có lẽ cậu muốn nhìn xem? Những bộ này đều mới về hết.”
Hai Malfoy một lớn một nhỏ đi tới, rất nhanh bọn họ chú ý tới Draco.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, đứa nhỏ.” Abraxas hiền hòa chào hỏi,
Draco hơi do dự rồi một lúc sau mới trả lời, “Xin chào ngài.”
“Cháu cũng đến xem trang phục sao, đứa nhỏ?”
“Dạ, cháu và bạn của cháu vừa mới đến đây chưa lâu, chúng cháu cần một ít trang phục. Chắc ngài đi cùng Lucius rồi, chúc hai người có một buổi chiều tuyệt vời.” Đối với Abraxas và Lucius, Draco không quen lắm, cậu vội vã rời khỏi hai người nên tìm một cái cớ không tính là một cái cớ, vội vã chào tạm biệt rồi rời khỏi cửa hàng trang phục.
“Ba à…” Nhìn bóng dáng Draco, Lucius không hiểu, ba của anh khi không lại đối tốt với cậu ta như vậy.
“Lucius à,” Abraxas cười nhìn về phía con trai của mình, “Các con rồi sẽ trở thành bạn bè.”
“Ba có thể khẳng định như vậy ạ?” Lucius cảm thấy không thể nào bởi hiện tại anh rất không thích Draco.
“Ha hả,” Abraxas nhẹ nhàng khẽ nở nụ cười, “Ba có cảm giác như vậy.”
Lucius quyết định vứt những lời ba vừa nói ra sau đầu, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy.
Anh sẽ không trở thành bạn với Draco Malfoy. Lucius nghĩ như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừm… phải biết rằng trước kia Draco chỉ nhìn thấy Abra qua bức ảnh thôi, nên khi đối mặt với Abra ít nhiều gì cũng không quen. Rồng nhỏ và Tiểu Har đáng thương, mọi người muốn hai nhóc hòa nhập nhanh chóng đó….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.