Sau cuộc gặp ở bệnh viện, mãi đến khi ngồi trên tàu để tựu trường thì tôi mới gặp lại Draco, vậy mà dáng vẻ của anh ấy lại mang đến cho tôi một cảm giác rất khác, tôi thực sự nghi ngờ không biết trong cơ thể anh có phải đang cất giấu một con quái vật nhỏ, lớn lên mới tốc độ ánh sáng mà tôi không thể nhìn thấy hay không.
Vẻ ngoài đẹp trai của thiếu niên khiến các cô gái xung quanh đỏ bừng hai má, nhưng vì ngại thân phận Malfoy, hầu hết mọi người đều chọn cách im lặng nhìn trộm, và người duy nhất hừng hực khí thế đứng cạnh Draco đương nhiên là Pansy Parkinson. Nguyên một kỳ nghỉ hè không gặp, chị ta cũng đã thay đổi đáng kể, có vẻ càng có lồi có lõm hơn, áo choàng đen rủ xuống thẳng tắp, lông mày hơi nhíu lại, lúc không nói chuyện thì đúng là một mỹ nhân không hơn không kém.
Tất nhiên, giới hạn là chị ta thực sự không nói một lời nào.
"Làm sao chị ta có thể dùng giọng nói chói tai như con vẹt của mình để đứng ở đằng đó cãi lộn không ngừng chứ!" Có vẻ như sau một kỳ nghỉ hè không gặp, tất cả mọi người đều thay đổi rất nhiều, đến cả Karen cũng trở nên biết ăn nói hơn rồi: "Vừa nãy khi đứng trên sân ga, chị ta cứ không ngừng đi xung quanh Malfoy, chị ta nghĩ chị ta là ai chứ? Một con vật cưng?"
" Karen thân mến, mình thực sự sẽ nghĩ rằng cậu đang thích Malfoy nếu cậu cứ như thế này đấy." Ginny chen vào cuộc trò chuyện giữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-nghich-lan/1066437/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.