Rất nhiều năm sau, gã vẫn nhớ đến đêm trăng ấy, một màn lộn xộn trên sàn xi măng màu xám, trong bóng đêm nổi lên một mảnh tang thương đậm nét vô cùng. Gió mùa hè ẩm ướt xuyên qua cánh cửa sổ vỡ tiến vào, lướt qua thân thể thon gầy yếu ớt của gã, rồi quay lại bay ra ngoài cửa sổ, không hề dừng lại.
Không có người nào dừng lại vì gã, vẫn luôn như vậy.
Cho nên, gã chán ghét ánh trăng, chán ghét nó trải trên mặt đất tạo thành những mảnh sáng nhợt nhạt, dày đặc, giống như chiếm lấy toàn thân toàn tâm người ta, sau đó khiến cho trái tim người ta đau đớn.
Đau đến chết lặng, đau đến, không thể đau thêm được nữa.
Nhưng lúc này, như thế nào, cũng không hề thay đổi. Thật lâu về sau, gã đã có thói quen đứng tại nơi sâu nhất của ban đêm, lẳng lặng tựa vào ghế bành, trên tay cầm một ly rượu màu mực. Cứ như vậy, sự vật chung quanh dần trở nên yên lặng.
Lửa trong lò sưởi trên tường mạnh mẽ thiêu đốt, toàn bộ phòng khô ráo, thoái mái, gã có thể ngồi cả đêm trong thư phòng này, bên cạnh có bài trí thêm một phòng ngủ.
Bức màn luôn luôn kéo xuống, không một tia sáng nào có thể lọt qua, không một tia sáng nào có thể xuyên vào.
Không có ai nghi ngờ gã. Bởi vì gã là Chúa tể của bọn họ. Bọn họ chỉ biết gã chán ghét ánh trăng, chán ghét cái loại ánh sáng băng lãnh ấy nên nó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tại nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-mat-thu-bang-ky/1966997/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.