Bóng đêm thâm trầm, gã dựa vào song cửa sổ, nhẹ nhàng lay động ly thủy tinh trong tay, rượu vang màu đỏ lựng trong suốt bên trong lóe lên ánh mị hoặc lạ thường. Khẽ nhấp một hụm, gã lại chăm chú nhìn trang viên dưới màn đêm dầy đặc ngoài cửa sổ. Lại một đêm nữa không trăng.
Áo choàng màu đen bị gió đêm nhè nhẹ thổi khẽ động, lửa trong lò sớm đã tắt, cả phòng khách như hòa vào bầu trời đêm, một màu đen như mực. Tuy lúc này mới đầu mùa thu nhưng ban đêm hiển nhiên vẫn hơi hơi lạnh. Gã cứ như vậy, lẳng lặng đứng trong bóng đêm, giấu chính cơ thể hoàn mỹ của mình đi. Ly rượu lạnh lẽo trong tay gã chiếu ra một tia sáng rất mỏng.
Gã đã trải qua ba năm bôn ba ở ngoài, đi đến cơ hồ toàn bộ thế giới, cùng với gia tộc của mình cắt đứt mọi liên lạc. Chỉ là, gã không nghĩ tới, sau khi trở về, vết thương trong lòng lại càng sâu thêm.
Gia tộc suy tàn, thân nhân qua đời. Chiến tranh đã hủy hoại cả nhà gã một cách triệt để nhất, không để lại chút dấu hiệu nhỏ nào.
Không, hình như vẫn là có khả năng.
Nếu, là đứa nhỏ kia, hẳn là có thể….Khôi phục lại cả gia tộc.
Tiêu phí không ít khí lực, thậm chí còn sử dụng cả ma pháp trận cường đại nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất, lúc tìm ra mục tiêu, gã cơ hồ nghe được cả tiếng gọi của cái chết. Không muốn mình mất quá nhiều máu và ma lực trong lúc cơ thể càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-mat-thu-bang-ky/1966991/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.