Đông Phương Điểm Trần o0o Bảy giờ rưỡi tối hôm đó, phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin được sắp đặt thành một sân quyết đấu tay đôi. Ở giữa là một võ đài rất lớn, ghế đều được chuyển hết sang xung quanh, cờ hiệu thêu chữ Slytherin có con rắn bạc uốn lượn phấp phới. Toàn bộ học sinh năm thứ nhất đều đã có mặt đông đủ, ngoài ra, thủ tịch các năm đều đến đông đủ. Ngoài ra, tình huống năm nay cũng có chút khác biệt, ấy là do Chủ nhiệm Nhà Slytherin, Giáo sư Snape cũng tự mình đến xem buổi sát hạch tranh ngôi thủ tịch này. Các học sinh suy đoán, có lẽ là vì năm nay có người thừa kế của dòng họ Malfoy tham gia cuộc đấu, mà đương kim tộc trưởng dòng họ Malfoy và Giáo sư Snape lại là bạn thân với nhau, nên có lẽ thầy ấy đến đây là vì chú ý đến cậu nhỏ nhà Malfoy – đương nhiên, nguyên nhân thực sự là vì Snape muốn nhìn Harry thôi. Đúng tám giờ, Snape nhìn đồng hồ, gật đầu ra hiệu với Huynh trưởng một cái, ra hiệu rằng có thể bắt đầu. Harry đứng sau cùng của đám đông, tựa vào tường, xoay xoay đũa phép trong tay, cậu chẳng để ý lắm lời nhắc nhở của Huynh trưởng, mà đang mải mê nghĩ xem, rốt cuộc mình có nên tham gia cuộc sát hạch này hay không, mà nếu tham gia, thì rốt cuộc mình sẽ tham gia với thân phận gì đây? “Mới trông thì hình như bạn có vẻ hơi lo lắng thì phải?” Blaise Zabini đứng bên cạnh cậu nói, “Mình thấy Draco lại có vẻ vô cùng tự tin, sợ là xem ra ngôi thủ lĩnh năm nhất không vào tay cậu ấy thì còn vào tay ai nữa.” “Mong là thế.” Harry nói bâng quơ, liếc Malfoy một cái, thằng nhóc này đang ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, đôi mắt lam xám đầy vẻ khinh khỉnh. Thấy thế cậu không thể không cười nhạt một cái: tự cho mình hơn người quá độ, coi chừng lúc rơi cũng là kẻ ngã đau nhất thôi… “Tớ nghe nói bạn lớn lên trong gia đình Muggle, sợ là không rõ những quy tắc quyết đấu lắm nhỉ? Nhưng bạn không lo lắng sao?” Zabini không nhịn được mà hỏi. “Thì cứ theo tự nhiên thôi!” Harry nhún vai, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, với lại, bạn nên lo cho bạn trước thì hơn, ngôi vị phó thủ lĩnh cũng không dễ lấy được đâu!” “Đương nhiên!” Zabini hiểu Harry nhìn thấu tâm tư của mình, khẽ cười cười, đoạn tiến lên trước. Khi Huynh trưởng dứt lời, nhường lại võ đài cho các ứng viên nhưng một lâu sau mà vẫn chưa ai tiến lên. Quý tộc có bản tính cẩn trọng, huống chi, kẻ lên sàn biểu diễn đầu tiên đơn giản chỉ vì cái lợi trước mắt. Tất nhiên, đợi đến lúc không thể kiên trì hơn được nữa, thì sẽ có người không còn cẩn trọng như trước nữa. Người đầu tiên bước lên võ đài là một cậu tên Anthony Green, cậu này cúi chào tất cả mọi người, bắt đầu chờ đợi đối thủ của mình lên đài. “Anthony Green, con út của dòng họ Green, dòng họ Green này phải mất gần mười năm mới chen chân vào được trong giới thượng lưu.” Snape đi đến cạnh Harry, thì thầm chú thích cho cậu nghe, “Tuy nhiên, dòng họ này vẫn chưa được những quý tộc khác thừa nhận.” “Nói đúng ra thì là dòng họ kiểu nhà giàu mới nổi ạ?” Harry nhướn mày, “Chẳng trách sao cậu ta lên tiên phong.” Cùng lúc đó, có thêm một cậu bé khác bước lên đài. Snape nhìn cậu này một chút, nói: “Ricohard Thomas, dòng họ Thomas tuy có lịch sử khá lâu đời, tuy nhiên giờ cũng đã sa sút đi nhiều, trong chiến tranh dòng họ này luôn đứng vững ở vị trí trung lập.” Cuộc quyết đấu của hai bên bắt đầu, Harry đứng từ xa nhìn tư thế, cách thức bọn họ cần đũa phép, âm điệu khi đọc thần chú, cảm thấy thân thể dần dần sôi lên, giống như… rất quen thuộc… “Nhóc sao vậy, Harry?” Snape đã nhận ra cậu không đúng. “Chỉ là… con có cảm giác như thể con cũng đã từng tham gia… cuộc quyết đấu như thế này rồi…” Harry nhíu mày lại, “Nhưng mà… con không nhớ ra được…” “Nhớ không ra thì đừng cố nhớ làm gì.” Snape cố kiềm chế ham muốn được vươn tay ra vỗ về nó, nói, “Nhóc cứ dựa theo bản năng mà hành động là được!” Có lẽ anh đã có thể khẳng định được vài phần chắc chắn, Harry của anh cũng trở lại quá khứ lần nữa, chỉ là quên đi quá khứ giữa hai người mà thôi. Lần lượt hết học sinh này lại đến học sinh khác bước lên đài quyết đấu, Harry xem với vẻ hơi buồn chán, thì thầm hỏi: “Chú, chú có mong con lên không ạ?” “Có được sự tôn trọng của Slytherin là cửa đầu tiên nhóc cần vượt qua khi vào nhà Slytherin.” Snape không trả lời thẳng câu hỏi của nó, ánh mắt hướng lên trên đài, sắc mặt hơi trầm xuống. “Frank Lestrange?” Harry cũng chú ý tới thằng này, “Dòng họ Lestrange?” Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng đối phương hoàn toàn chẳng có ý tốt lành gì hết. “Một nhánh của dòng họ Lestrange.” Snape nói. Năng lực của Frank Lestrange quả thực không thể coi thường, chỉ bằng một chú “Incendio” lại thêm một chú “Petrificus totalus!”, nó đã đánh bại đối thủ hoàn toàn. Nhìn đối thủ bước xuống đài, nó lại quét mắt liếc tất cả mọi người đứng dưới đài với vẻ dương dương tự đắc. Lúc này, nó phát hiện ra Harry đang đứng sau chót, nét mặt nó trở nên dữ tợn, kế đó, nó phất tay tỏ ý bảo mọi người im lặng. Frank Lestrange sửa sang lại cổ áo, sau đó nói: “Chúa cứu thế bé nhỏ của chúng ta sao lại đứng sau cùng thế kia? Không dám lên đấu à?” Ánh mắt nó đầy vẻ khiêu khích. Mấy trăm con mắt đổ dồn vào Harry, những ánh nhìn hoặc châm chọc hoặc kinh ngạc. Malfoy không khỏi hừ lạnh, nhưng lại có phần kinh ngạc khi thấy cha đỡ đầu của nó đang đứng cạnh Chúa cứu thế: chẳng phải cha đỡ đầu rất căm ghét thằng nhóc Chúa cứu thế này hay sao? Harry nhìn Frank Lestrange, bỗng nhiên cười nhạt: “Trò muốn tôi là đối thủ của trò ấy à?” “Ừ đấy!” Frank Lestrange hất hàm, “Harry Potter, tao, Frank Lestrange chính thức ra lời thách đấu với mày đó!” Dòng họ Lestrange có thể nói là dòng họ trung thành nhất trong đám Tử Thần thực Tử, sự căm hận bọn họ dành cho Chúa cứu thế đã đánh bại Dark Lord là vĩnh cửu. Giờ đây, có cơ hội tốt đang bày ra ngay trước mắt thế này, làm sao Frank Lestrange dễ dàng bỏ qua được chứ?! “Chỉ bằng trò thôi ấy à?” Ánh mắt Harry lóe lên ánh lạnh băng, “Trò còn chưa đủ tư cách đâu…” Cậu cảm thấy dường như tận sâu đáy lòng đang có một tiếng nói khác nói cho cậu biết, nên làm như thế nào, nói như thế nào, nhìn đối phương ra sao… Ai nấy đều xôn xao cả lên, Malfoy lại càng cẩn thận đánh giá lại Harry khắp một lượt, cậu cảm giác dường như đó không còn là Chúa cứu thế mà cậu biết nữa vậy. Snape thì vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, anh muốn để Harry học được cách tự đối phó, tự xử lý tất cả những chuyện này, tại Nhà Slytherin, năng lực quyết định tất cả. “Hừ! Có bản lĩnh thì mày nhận lời thách đấu của tao đi!” Frank Lestrange cười khẩy, “Nhận đi chứ hả!” Harry không buồn đáp lại, chỉ bước từng bước vững vàng lên võ đài, rồi hơi khom mình cúi chào một cái – cách cậu cúi chào rất đơn giản, thế cho nên cậu có thể nghe được tiếng cười nhạo rõ mồn một của Malfoy dành cho lễ nghi của cậu. “Expelliarmus!” Frank Lestrange lập tức tấn công trước tiên, coi như thằng này còn biết chút thiệt hơn, không dùng Lời nguyền không thể tha thứ. Thật đơn giản, Harry chỉ nhẹ nhàng lui về sau hai bước, tránh câu thần chú, đũa phép nhẹ nhàng vung lên: “Incendio!” ” Aguamenti!” Frank Lestrange vội vàng vẫy đũa phép, dập tắt đám lửa nọ. “Impedimenta!” Giây tiếp theo, bùa Ngăn trở của Harry đánh trúng chân thằng bé, Frank Lestrange ngã lăn chổng vó thật thảm hại, nó tiếp tục phát bùa, “Expelliarmus!” đũa phép trong tay thằng này cũng bay mất tiêu luôn. “Quá yếu.” Ánh mắt Harry lóe lên sự khinh bỉ, “Lăn xuống đi!” “Mày…” Frank Lestrange dằn cơn tức trong bụng xuống, cau có bước xuống dưới. “Người tiếp theo?” Harry đứng chính giữa võ đài nhìn xuống dưới, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ lạnh lùng thách thức. “Xem ra phải đến phiên tớ thôi.” Blaise Zabini tiến lên võ đài, “Dù sao thì tớ cũng phải tranh ngôi phó thủ lĩnh cơ mà!” Cậu siết chặt đũa phép, khom mình cúi chào. “Xin mời.” Cây đũa phép trong tay Harry vẽ thành một động tác duyên dáng, cuộc quyết đấu của đôi bên chính thức bắt đầu. Dưới đài, Snape cũng kinh ngạc không kém, động tác của em ấy, rồi thậm chí cả dáng điệu… quá quen thuộc! Snape đã từng thấy qua ánh mắt lạnh lẽo băng giá này, còn cả động tác quyết đấu gọn gàng dứt khoát đó nữa. Anh thấy trong những cuộc họp của Death Eater, thấy trong cả những lần người kia trừng phạt thuộc hạ… Thứ thần thái này là từ… Dark Lord mà ra! Đây là lần đầu tiên Snape cảm thấy để Harry vào nhà Slytherin quả thực là một sai lầm lớn! Điều này khiến cho mảnh hồn vốn dở tỉnh dở mê trong đầu em ấy lại thức tỉnh thêm chút nữa rồi! Dòng họ Zabini có thể nói là dòng họ giàu có thứ hai trong giới pháp thuật, chỉ đứng sau dòng họ Malfoy, lịch sử của dòng họ này tuyệt đối cũng chẳng thua kém dòng họ Malfoy chút nào, nhưng thủ đoạn của Tộc trưởng đương nhiện của dòng họ Zabini thì còn kém xa Lucius Malfoy nhiều lắm. Blaise Zabini có thể coi là nhân tài kiệt xuất trong số những quý tộc trẻ, tất nhiên, người mẹ xinh đẹp đã bảy đời chồng của cậu này thì còn được chú ý hơn nhiều. Harry cảm thấy rất kỳ quái, giống như đũa phép của cậu tự có ý thức của riêng nó, rồi thân thể hoàn toàn không chịu sự khống chế nữa, mà đang tuân theo bản năng thực hiện đủ loại bùa chú. Cậu vẫy đũa phép, chân bước những bước linh hoạt, không ngừng hô lên hết câu thần chú này đến câu thần chú khác, tất cả đều là những câu thần chú chưa từng tiếp xúc qua bao giờ. Nhưng cậu thích cảm giác này, thứ cảm giác như thể đang đứng trên tất cả mọi người, cảm giác này cậu chưa bao giờ được cảm nhận, đúng thế, giống như lời Nón Phân loại nói, cảm giác được khẳng định giá trị của bản thân! “Levicorpus!” Harry vẫy đũa phép. “Huh… Oái!” Zabini phát hiện thấy mình bị treo ngược giữa không trung thì xấu hổ vô cùng, chỉ có thể giơ hai tay lên bảo, “Được rồi, Potter, tớ đầu hàng…” Cậu mỉm cười bất đắc dĩ, quả thực là cậu thắng không nổi cậu bạn Chúa cứu thế này. “Liberacorpus.” Harry thả cậu bạn xuống. “Cảm ơn.” Zabini cúi đầu chào nói, tỏ vẻ mình xin thua, trở về chỗ trong đám đông. “Còn ai muốn lên nữa không?” Harry mỉm cười hỏi. Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Malfoy, đến Blaise Zabini cũng còn thua Chúa cứu thế, thì cũng chỉ còn lại duy nhất mình Draco Malfoy mà thôi. Làm sao Malfoy lại không thấy rõ thế cục sắp diễn biến cho được, thế nên cậu chỉnh trang lại áo chùng, bước đến phía đối diện Harry: “Potter, tao muốn quyết đấu với mày.” Harry đưa mắt nhìn Snape đang ở dưới đài, phát hiện thấy sắc mặt Snape trông vô cùng khó coi, trong lòng không khỏi hoảng hốt: Mr không muốn mình và Malfoy quyết đấu sao? Cũng đúng, dù sao thì Malfoy cũng là con đỡ đầu của Mr. Nghĩ tới đây, Harry hạ đũa phép xuống, nói: “Không cần đấu tiếp đâu, trò Malfoy, tôi xin thua.” Cậu cúi chào, rồi bước xuống đài. “Potter!” Malfoy điên tiết nhưng không biết xả vào đâu, nó dám xem thường mình đến thế à, đến quyết đấu cũng không muốn! ”Rốt cuộc thì ý mày là sao!” “Thì ý đúng như tôi vừa nói đó.” Harry trở về cạnh bên Zabini, “Tôi xin thua, tôi công nhận trò là thủ lĩnh năm nhất.” “Mày…” Mặt Malfoy đỏ au lên, thằng đầu thẹo đáng ghét, nó đang hạ nhục mình đấy chắc?! “Tao không cần sự ‘Khiêm tốn’ đó của mày đâu!” “Không, tôi rất hiểu năng lực của bản thân, không thể quyết đấu tay đôi với cậu chủ nhỏ nhà Malfoy đây được, vì không muốn làm mình quá mất mặt, tôi chỉ có thể nhận thua là hơn mà thôi.” Harry mỉm cười cúi đầu, “Thành thật xin lỗi trò, trò Malfoy.” Vì vậy, cuộc quyết đấu đã kết thúc đúng kiểu đầu voi đuôi chuột như thế, Draco Malfoy trở thành thủ lĩnh năm nhất nhà Slytherin, Harry Potter là phó thủ lĩnh. Tuy rằng kết quả này vẫn khiến nhiều người để bụng, nhưng mà khảo hạch tranh ngôi thủ lĩnh đã xong rồi còn đâu. Sau khi đám đông đã giải tán, việc đầu tiên Harry làm chính là tìm Mr Snape, nhưng vừa quay đầu nhìn thì đã chẳng thấy bóng dáng Snape đâu. Cậu thấy khó hiểu vô cùng: Chú ấy làm sao thế? Chẳng phải mình đã xin thua rồi hay sao? Sao chú ấy lại bỏ đi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]