Hạ Liễu Quân
oOo
Giáo… giáo sư…” Harry vừa nghe đến cái cậu quen thuộc “Đôi mắt xanh như cóc” kia liền ngây ngẩn cả người, không thể nào? Sẽ không giống như mình nghĩ đi? Chẳng lẽ đối phương cũng giống như mình?
Mà câu “giáo sư” quen thuộc vừa ra khỏi miệng, Snape cũng hiểu rõ, xem ra dưới sự kích thích của Dementor, Hary đã khôi phục trí nhớ.
“Như vậy… là cái gì làm em nghĩ, ta ngày đó tâm huyết dâng trào chạy đến nhà Dursley tìn ‘Cứu thế chủ của chúng ta’? Nếu không phải sớm chuẩn bị, em nghĩ ta sẽ bôn ba đi tìm em?” Snape khẽ gõ lên đầu cậu.
Harry kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bộ dáng kia có chút ngốc, nhưng Snape vẫn cảm thấy thực đáng yêu. Harry thì thào hỏi: “Thầy… thầy trở về khi nào?”
“Trước khi ta đi cứu em.” Snape hai tay ôm ngực, “Nào biết ta đang ‘cõi lòng đầy hi vọng’ chay đến, em lại mất trí nhớ…”
“Em cũng không biết…” Harry thì thào, “Thầy là đến tìm ta?” Harry giật mình nhìn anh, “Còn có, em không phải đã chết sao?! Vì sao lại… còn có… thầy…” Cặp mắt xanh biếc như mắt mèo nhìn Snape, là vui sướng lẫn khó hiểu, còn mang theo một tia kỳ vọng.
Nhắc đến cái chết của Harry, biểu tình Snape bỗng dưng lặng xuống, anh vươn tay đem Harry ôm vào ngực: “Em cái đứa không đầu óc này! Ai cho phép em… Ai cho phép em không quý trọng tính mạng của mình?! Dùng tánh mạng của mình đổi lấy tính mạng lão dơi già đầy dầu ta… đáng giá sao?!”
“Anh có bết?” Harry trước thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-cuu-vot-ke-duoc-chon/1359967/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.