Chương trước
Chương sau
Hạ Liễu Quân
o0o
Hoàng hôn cuối tuần có chút tịch liêu, sắt trời đã lờ mờ tối, ăn xong cơm tối, Harry liền tới hầm. Snape vẫn còn trong hầm nghiên cứu một vạc dược mới bọn họ phải chờ đến trời tối hẳn mới xuất phát.
Khi màn đêm buông xuống, Snape mang theo Harry trùm Áo tàng hình rốt cục cũng đi ra. Vì để an toàn… anh đặc biệt ếm cho hai người một chú Ẩn thân. Áo tàng hình giống như nước lạnh buốt bao phủ toàn thân hai người, bọn họ xuyên qua tòa thành, tránh truy tung của Filch, đi tới lễ đường.
Snape huơ huơ đũa phép dời thanh gỗ cao su khóa cửa, sau đó bước ra bên ngoài tòa thành to lớn bị ánh trăng bao trùm. Bên ngoài rất sáng, Snape cởi Áo khoác tàng hình xuống, hai người tiếp nhập rừng cấm. Thời điểm hai người dọc theo con đường nhỏ, các cành cây rậm rạp ngăn chặn ánh sáng của ánh trăng, rừng cấm lâm vào một mảng hắc ám. Snape mượn ánh sáng ảm đạm phát ra từ đũa phép, chậm rãi dọc theo đường mòn đi về phía trước.
“Lần trước, em chính là chỗ này gặp một nhân mã.” Harry men theo trí nhớ đi tới, “Em đoán, đàn nhân mã hẳn là ở gần đây Mr, Mr thấy sao?”
“Ta ít đi đường này, bình thường đều theo con đường khác đi vào.” Snape nói, “Bất quá khi rảnh rỗi cũng có liên hệ qua với mấy nhân mã, đương nhiên là thảo luận về vấn đề các vì sao, chúng ta có chút… khác nhau…”
Khi bọn họ đi vào một mảng rừng xoài rậm rạp, Harry nghe được trong bụi cỏ vài tiếng chân rơi xuống đất, tiếp theo là một ít âm thanh không tốt: “Là ai?!” Nhìn kỹ, cậu thấu một nhân mã tóc đen da đen, thoạt nhìn có chút lỗ mãng từ trong bụi cỏ xông ra, trong tay hắn cầm cung.
“Buổi tối tốt lành, Bane.” Snape có chút lạnh nhạt hướng đối phương nói, “Đây là lãnh địa của các ngươi?”
“Giáo sư Snape?” Nhân mã gọi là Bane buông cung trong tay ra nói, “Đã trễ thế sao ngài còn tới rừng cấm? Lại có dược liệu mới phát hiện sao?”
“Ta nghĩ tìm mấy con vân xà.” Snape nói, “Bọn chúng hình như ở gần đây.”
“Ngài muốn tìm vân xà?” Harry nhìn thấy nhân mã lần trước cứu mình bên kia đi ra, “Vậy chỉ sợ ngài phải đi qua địa phận của con nhện tám mắt đó là một đại gia hỏa! Ngài nếu có mang Hagrid tới là tốt rồi, Aragog chính là hắn một tay nuôi lớn đó!”
“Sủng vật của tên bán khổng lồ…” Snape chán ghét chau mày.
“Hắc, nhóc khỏe, tiểu gia hỏa!” Firenze phát hiện Harry, “Nhóc cũng phải cẩn thận ” Hắn chăm chú nhìn, “Ta nghĩ… giáo sư Snape nhất định sẽ ‘Cẩn thận’ bảo vệ nhóc.”
“Cái gì?” Harry không rõ ý của hắn.
“Được rồi, các ngươi đi đi.” Bane cắt đứt đối thoại của hai người, “Đi theo những con nhện ấy, xuyên qua lãnh địa của con nhện tám mắt, chính là nơi sống của vân xà.”
“Được, tạm biệt, gặp lại sau Firenze!” Harry vẫy vẫy tay, lôi kéo Snape đi nhanh.
“Ngươi đối tiểu tử kia có cảm thấy hứng thú?” Bane nhìn ánh mắt Firenze, tựa hồ không vui.
“Ta chỉ thấy hiếu kỳ, vì sao Xà vương lại chọn đứa bé kia.” Firenze mỉm cười, “Bởi vì những vì sao nói cho ta biết, đứa bé kia chính là bạn đời của Xà vương.”
“Ta không nhìn ra được đứa bé kia có gì đẹp mắt…” Bane lầm bầm, “Cũng không có bốn chân cường tráng như ta, hắn sao có thể vượt qua ta…”
Quân: xoắn xít này anh Bane đánh nghiêng bình dấm chua rồi!!!! Firenze chỉ là hứng thú thôi, không có ý gì với tiểu Har đâu, anh yên tâm nha!!! Firenze hẳn là anh nên nắm lại á!!!!! ^^/
Ta là theo chân con nhện phân cách tuyến
Hai người men theo tung tích của những con nhện, nín thở tĩnh khí mà bước đi ước chừng hai mươi phút, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tiếng sột soạt của lá cây cùng nhánh cây gãy dưới mỗi bước chân. Sau có cây ngày càng dày đặc, ánh trăng trên cao cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại ánh sáng tản mát cô độc như hắc ám trong đại dương phát ra từ đũa phép của Snape. Lúc này, bọn họ nhìn thấy con nhện dẫn đường đã đi ra đường mòn. Snape dừng bước, muốn xem hướng đi của con nhện, nhưng ngoài điểm sáng tại chỗ anh thì hoàn toàn là một mảng đen kịt. Harry vô thức nắm tay anh, cậu trước kia chưa từng đi sâu vào rừng như vậy. Bọn họ tiếp tục cùng đàn nhện đang tăng dần lên nhập vào cánh rừng. Bọn họ đi rất chậm, trên đường không ngừng xuất hiện rễ cây, nhấp nhô ngăn trở đường đi của bọn họ, dùng ánh sáng đũa phép tìm con nhện.
Đi ít nhất nửa giờ, áo chùng của bọn họ lướt qua tầng tầng cành bụi gai bị cắt từng đường từng đường, một lát sau, bọn họ chú ý tới mặt đất tựa hồ dốc xuống dưới, cho dù cây cối vẫn rậm rạp.
“Bên kia hình như có gì động.” Harry hít một hơi, nghe như có vật gì đó khổng lồ, cậu bắt đầu khẩn trương lên. Snape nắm tay cậu, hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng yên, nghe động tĩnh trong rừng cây.
Khi cách bên phải bọn họ không xa, tựa hồ có vật giẫm lên nhánh cây từ đường mòn bên phải trong rừng đi ra. Nhiều âm thanh liên tục truyền đến, Harry đột nhiên cảm thấy có một vật lông xù đè lên vai cậu! Cậu vô thức duỗi đũa phép ra: “Expecto Patronum(1)!”
Vật kia gào lên một tiếng, bối rối lui về phía sau. Mượn ánh trăng một lần nữa nhô ra, Harry nhìn thấy sáu cái chân dài đầy lông, hai con mắt đen bóng cực lớn! Là nhện! Không phải cái loại nhện con bay qua bay lại dưới lá cây, mà là con nhện lớn như xe ngựa, tám mắt tám chân đen sẫm, lông xù, con nhện cực lớn. Bọn họ lần này nhìn rõ, bọn họ từng bước nhích tới mép của hố đen. Thung lũng này không hề có cây, dưới ánh trăng, khắp nơi đều chằng chịt nhện tám mắt. Mảng đen lớn lắc lư chung quanh họ, khắp đều là tiếng Ực… đạt Ực… đạt cùng tiếng xột xoạt của rất nhiều chân dài ngoằn.
“Aragog! Aragog!” Bọn chúng khép mở cái càng hô, “Có người! Có người!”
Ở giữa hố đen, có một cái lưới lớn ẩm ướt vây lấy, một con nhện giống như đàn nhện lớn nhỏ chậm rãi xuất hiện. Thân hình nó màu đen trộn lẫn với vào xám, mỗi con mắt đều là màu trắng nằm trên cái đầu hình dạng xấu xí nó bị mù.
“Các ngươi tới làm gì, con người?!” Aragog phát ra âm thanh trầm thấp, nhấn rõ từng chữ không có vẻ rõ ràng cho lắm.
“Chỉ là đi ngang qua.” Snape lạnh lùng nói, “Chúng ta muốn đi tìm chỗ ở của vân xà, cũng không cố ý làm phiền các ngươi nghỉ ngơi.”
“Chúng ta ở đây không chào đón con người!” Aragog không vui hô lên, “Các ngươi là người của Hogwarts?”
“Chúng ta là bạn của Hagrid.” Harry giải thích, “Chúng ta chỉ là đi ngang qua, lập tức sẽ rời khỏi.” Trực giác cho cậu biết bọn nhện này rất khó đối phó.
“Bạn của Hagrid?” Ngữ khí Aragog tựa hồ có chút hòa hoãn, nhưng rất nhanh lại bắt đầu hung hãn, “Ta có thể tha cho các ngươi đi qua, nhưng bọn con cháu của ta đối với thịt người dâng tới cửa sẽ không bỏ qua, hi vọng các ngươi có thể thoát gặp lại sao, bạn của Hagrid…” Nói xong, nó lần nữa trở về hố đen.
“Mr…” Harry lui về phía sau, “Làm sao bây giờ?” Cậu nhìn đám nhện tầng tầng bao vây, lòng sợ hãi, làm sao để đối phó những thứ này đây?
“Fire Burning(2)!” Snape huy động đũa phép, một luồng lửa thắng tiến lên, lập tức, một mùi khét cháy đen truyền đến, làm mấy con nhện sợ tới mức chạy thục mạng. Chỉ còn lại một vài đại gia hảo tựa hồ chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, còn muốn xông lên lần nữa, Harry vội học theo: “Fire Burning!”
Đũa phép hai người phun ra hai ngọn lửa hòa vào nhau, quấn lấy nhau, xoay tròn, rất nhiều con nhện tám mắt chật vật chạy thục mạng khắp nơi. Có lửa mở đường phía trước, Harry cùng Snape rất thuận lợi ra khỏi lãnh địa của nhện tám mắt, đi tới nhìn bờ suối theo lời của vân xà.
Men theo bờ suối nở đầy cỏ phong linh màu xanh da trời, gió nhẹ lướt qua, phát ra tiếng chuông thanh thúy cỏ dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, chập chờn trong gió.
Snape gọn gàng lấy ra một cái bao tay và một cái túi: “Harry, em đi tìm một con rắn cái về, ta đi lấy cỏ ánh trăng.”
“Dạ được, Mr…” Harry cảm khái, quả nhiên là độc dược đại sư, vừa nhìn thấy tài liệu độc dược đã đi không nổi rồi, cậu chỉ đành đi đến bờ suối.
Ở đây quả nhiên có rất nhiều vân xà, vừa nhìn thấy cậu liền kêu “tê tê”, thè lưỡi rắn ra, hiển nhiên chúng rất không hoan nghênh Harry.
Harry vội vàng chấm dứt: <<Thực xin lỗi… Ừm… Ta được một vị tiên sinh nhờ vả, muốn giúp hắn tìm một vị tiểu thư xinh đẹp làm bạn gái xin hỏi, có vị tiểu thư nào nguyện ý đi không?>>
<<Xà ngữ?>>
<<Tìm bạn gái?>>
<<Không phải là tiểu tử mấy hôm trước ra ngoài chơi đó chứ?>> Một đám rắn bắt đầu xì xào bàn tán, qua một lúc, một con rắn bơi tới trước mặt Harry, <<Ngươi giúp ai tìm bạn gái? Có phải là một tiểu gia hỏa da lấm tấm những đóm màu da cam không?>>
<<Đúng vậy.>> Harry gật đầu, <<Các ngươi quen nhau? Yên tâm đi, hắn không có việc gì, hắn bây giờ đang ở chỗ thầy của ta, cung cấp nọc độc cho thầy ta.>>
<<Không có việc gì là tốt rồi.>> Con rắn kia gật gù, <<Ta giúp ngươi hỏi một chút, xem có ai ngươi ý đi không…>>
Lúc này có một con vân xà điểm những đóm bạc lẻn đến cạnh Harry: <<Ngươi là Kaka kêu tới sao? Hắn khỏe không? Hắn không sao đó chứ?>> Xem bộ dáng xà tiểu thư, nước mắt óng ánh chảy ra từ hốc mắt của ba đầu, bộ dáng rất đau lòng.
<<Kaka?>> Harry ngẩn người.
<<Chính là bị các ngươi mang đi đó.>> Con rắn vừa rồi giải thích.
<> Harry gật gật đầu, <<Hắn rất tốt, chỉ là rất tịch mịch, cho nên ta nghĩ tìm cho hắn vài người bạn, ngươi là…>>
<<Ta là bạn gái hắn…>> Con rắn kia khóc nức nở, <<Hô, hắn không để ý đến ta rồi! Ta chỉ biết, hắn nhất định rất tức giận! 55555….>>
Harry đột nhiên cảm thấy, mình phỏng chừng lần này sẽ biến thành thùng rác tâm linh của xà tiểu thư này.
(1) Expecto Patronum: thần chú gọi thần hộ mệnh
(2) Fire Burning: trong QT là Liệt Hỏa Hừng Hực hay Diệm Sơn Phun Hỏa, Quân tìm mãi chả thấy thần chú nào trong bản gốc giống vậy, nên Quân chém a!!!! cầu thông cảm a nếu ai phát hiện thần chú chính xác cầu nói cho Quân biết nha TT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.