Sau sự kiện quỷ khổng lồ, Ron càng nghĩ càng mặc cảm, cậu cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, làm cái gì cũng không được, luôn gây phiền toái cho người khác…
“A, cậu em bé nhỏ của tụi anh…”
“Ronnie.”
“Em làm sao vậy?”
“Sao uể oải thế?”
“Nếu có gì không vui…”
“Cứ nói với tụi anh đi nè!” x 2
Fred và George luôn tinh ranh nghịch ngợm, cực kỳ thích mấy trò đùa giỡn, thậm chí có thể nói không trò nào mà họ chưa làm! Nhưng không biết từ khi nào, đôi song sinh đối với cậu em Ron thực để bụng, mỗi một giây đều muốn ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, không để cậu chịu chút mảy may thương tổn nào.
Ron có chút nhức đầu nhìn hai anh, bọn họ không có ngày nào mà đàng hoàng hết! Lúc nào cũng thích trêu chọc cậu, mà khốn nỗi, cậu lại thấy đây đúng là thiên phủ của bọn họ! Cậu…có chút ghen tị nha…
“Không, không có gì…” Ron vùi mình vào chăn, không để ý đến hai anh bên cạnh.
“Qua đây, nói tụi anh nghe coi.”
“Cậu em yêu dấu của tụi anh nà…”
“Cho dù có thế nào,”
“Đã làm anh thì…”
“Tụi anh…”
“Đều sẽ giúp em!” x 2
Đôi song sinh mỗi người đứng một bên giường, đem Ron lôi ra từ đống chăn, hi hi ha ha nói.
Ron phát cáu nhìn bọn họ, ngồi bật dậy quát, “ Đi đi! Đừng nói như dễ lắm vậy, em chính là bất tài đấy thế nào! Hôm đó thằng quỷ Malfoy không phải đã nói rồi sao?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-cuoc-song-trong-hp-cua-nguy-so-hien/2200166/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.