Harry cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời thuyết phục hoàn hảo.
“Bắt đầu, con nhìn thấy cha và mẹ. Nhưng sau đó, con… con thấy mình cầm đũa phép giết rất nhiều người… cuối cùng giết Voldemort… Hu hu, con giết nhiều người như vậy… không phải là giống Voldemort sao?”
Dumbledore rất hiểu, dù sao cậu cũng còn nhỏ, không muốn giết người. Giết người với một đứa trẻ mà nói là một điều vô cùng tà ác, cho dù đối phương là địch nhân đi nữa. Sau đó Dumbledore ngạc nhiên phát hiện, vết sẹo trên trán Harry biến mất.
“Này con trai, vết sẹo của con sao thế?” – Dumbledore tò mò.
“Là viện trưởng ạ. Thầy ấy tặng con một lọ thuốc trừ sẹo làm quà Giáng Sinh để đáp lễ…” – Harry ngượng ngùng cười cười. Dumbledore hiểu rõ, cho dù có ghét đến thế nào, thì quà đáp lễ với một Slytherin là lễ nghi cơ bản.
Lại nói tiếp, Harry vẫn có chút xem trọng Dumbledore, lão cũng không phải là Merkin, tự nhiên sẽ không tính được khi nào thì Harry sẽ đến chỗ tấm gương đó. Chỉ là hôm đó lão muốn mang tấm gương lên lầu ba, hoàn thành cửa ải cuối cùng, lại không nghĩ là Harry sẽ đến đó.
Qua Lễ Giáng Sinh, mọi việc lại trở về quỹ đạo bình thường.
Thành tích của Ron cũng tiến bộ, mà trò đùa dai của hai anh em sinh đôi ngày càng thăng cấp.
“Cứu thế chủ của chúng ta.”
“Hoàng kim nam hài của chúng ta.”
“Ngài tìm chúng ta có chuyện gì không?” x 2
Harry đã quen thuộc với phong cách nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/harry-potter-dong-nhan-cuoc-song-trong-hp-cua-nguy-so-hien/2200143/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.