Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhìn ở đây nhìn ở đây nhìn ở đây này!! Vốn hôm nay chỉ tính đăng một chương, nhưng chương này cùng chương sau xem chung thì hay hơn. Chẳng qua vẫn là dùng để cám ơn mọi người nên mới đăng hai chương… Cho nên có thể đứng tại thời gian này vào ngày mai cùng nhau xem~ Đây có chút khô khan, nhưng mà loại chuyện này vĩnh viễn không là điều chính của chúng ta đâu~~~ Còn có lúc viết vẫn không nhịn được phụt cười, bởi vì tui học được đó ha ha, nhưng trong chương này cũng chẳng có từ ngữ chuyên ngành gì đâu, về sau cũng có những từ có thể làm mọi người choáng ha ha.
.
“Cuối cùng cũng bắt được rồi, nhanh đi báo cho đội trưởng!” Thanh âm hưng phấn cũng không vì tâm tình mà vang vang, nam nhân vẫn cẩn thận khắc chế âm lượng như trước.
“Quả nhiên dược mới thật tốt, chờ lệnh tại chỗ, lập tức tôi sẽ quay lại, over.” Giọng nữ minh lệ truyền qua loa. Vừa định cúp điện thoại, đầu kia lại truyền đến thanh âm kinh ngạc:
“Đội… đội trưởng, dường như phía sau còn hai người.”
“Đồng bọn?” Cô gái nhíu mày.
“Làm sao bây giờ?”
“Dược chi.”
“Vâng!”
Vì vậy, Mộ và Moke theo dõi Lý Vi An, đang kỳ quái làm sao một người đang sống sờ sờ đến chỗ ngã rẽ thì không thấy tăm hơi đâu, trước mặt có một người vội vã đến, đứng trước mặt bọn họ, lấy ra một bình nhỏ nói với bọn họ:
“Sát trùng tề [1] hiệu thợ săn, muốn không?”
[1]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hap-huyet-quy-trong-ngan-tu/3035234/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.