Bất kể như thế nào, Mộ và Mộ Hi vẫn vượt qua cuối tuần vui vẻ, dường như quan hệ cũng thân mật lại như lúc trước.
Thời tiết trước kỳ nghỉ rất xấu, âm trầm một hồi sau đó ông trời cũng bắt đầu phát uy, mưa xối xả dội xuống. Từ quầy bán quà vặt đi ra, Mộ Hi và Lục Tú không mang theo dù đành phải ngồi trên ghế ngoài cửa nhìn mưa.
“Cuối cùng mùa hè cũng gào rít giận dữ, phảng phất như đang giãy giụa trước cái chết —— Tôi không muốn rời xa, xin hãy yêu tôi lần nữa.” Lục Tú vung vung chân, chẳng lo lắng gì cả. Quả nhiên là nữ sinh văn học viện, mặc dù Hán ngữ cổ chuyên nghiệp, thế nhưng xuất khẩu một bài thơ hiện đại cũng không áp lực chút nào, Mộ Hi hắc tuyến.
Trận mưa lớn này sẽ mang nắng gắt cuối thu đang phát uy đi, rồi ngày sẽ lạnh hơn.
“Không còn sớm nữa.” Mộ Hi nhìn đồng hồ, “Để tôi quay lại lấy dù, cậu chờ ở đây đi.”
“Không được!” Lục Tú vội vàng cự tuyệt. Đùa sao, trong mắt nhóm con gái tràn đầy tình thương của mẹ, Mộ Hi cỡ nào yếu đuối cỡ nào mềm mại, làm sao có thể bị xối mưa được!
“Người đi cũng phải là tôi!” Nữ hán tử dùng một loại ánh mắt đương nhiên khinh thường hắn.
“…” Nếu như cô không phải người phàm, đại khái có thể thấy được hình ảnh một con mèo đang xù lông phía sau Mộ Hi, gầm thét rống giận: Lão tử là một người đàn ông thuần chất!!
Nhưng mà trong hiện thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hap-huyet-quy-trong-ngan-tu/3035216/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.