Chương trước
Chương sau
Hắn bước về phía Thường Hộ Hoa một bước, cười cười nói:

– Danh tiếng vang lừng từ lâu, lại không có cơ hội tương kiến, hôm naygặp mặt thật là thỏa mộng bình sinh, không thể không cạn một chén.

Hắn liền nâng chén, ngửa mặt uống cạn.

Xong chén đó, cước bộ của hắn càng lâng lâng, không ngờ vẫn chưa té quỵ dưới đất.

Thường Hộ Hoa nhìn hắn, cười cười hỏi:

– Ngươi chỉ có một chén rượu đó?

Sử Song Hà cười lớn:

– Bên trong còn nhiều rượu, sợ là Thường huynh không nể mặt.

Thường Hộ Hoa lại nói:

– Chỉ tiếc hiện tại không phải là lúc uống rượu, bọn ta còn có rất nhiều chuyện cần làm.

Sử Song Hà tới giờ mới phảng phất sực nhớ:

– Các vị có phải đến tìm ta?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Chính vậy.

Sử Song Hà hỏi:

– Không biết có gì chỉ giáo?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Không dám.

Chàng từ từ nói tiếp:

– Bọn ta có mấy vấn đề vô phương giải thích được, không thể không đến thỉnh giáo một chuyến.

Sử Song Hà nói:

– Quá lời quá lời, có gì xin cứ hỏi, nếu ta biết sẽ đáp ngay.

Thường Hộ Hoa liền hỏi:

– Sau lần đánh cá đó, Sử huynh đã đi đâu?

Sử Song Hà giơ tay chỉ:

– Là trốn trong khách sạn này.

Hắn thở dài một tiếng, lại nói:

– Lúc đó ta đã nguội lạnh tâm ý, không còn mặt mũi, cũng thật không muốn nghe lời đàm tiếu trong thành.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Có người nói ngươi lúc đó đã đi xa.

Sử Song Hà lắc đầu:

– Không có chuyện đó, tuy thua mất Tụ Bảo Trai, ta vẫn còn có không ítđiền sản, chỉ cần ta an an phận phận, không trầm mê cờ bạc nữa, đời sống tuyệt không thành vấn đề.

Hắn cười khổ, nói tiếp:

– Từ cái lần đó trở đi, ta thật đã tuyệt không còn bước chân vào đổ trường nữa.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Thật là vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Người quanh đây tin rằng đều có thể tác chứng cho ta.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Những điền sản của ngươi xử trí ra sao?

Sử Song Hà đáp:

– Đều cho người ta thuê.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi chỉ thu tiền cho thuê?

Sử Song Hà gật đầu:

– Ta tuy rất muốn lưu lại vài mẫu đất cho mình, chỉ tiếc chuyện canh nông ta lại hoàn toàn không hiểu biết.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Số tiền cho thuê đó, ngươi làm sao mà thu?

Sử Song Hà đáp:

– Hết mỗi một quý, bọn họ đem tiền thuê đến đây.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Vân Lai khách sạn?

Sử Song Hà đáp:

– Chính phải.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ba năm nay ngươi có đi đâu xa hay không, bọn họ lẽ nào có thể tác chứng cho ngươi?

Sử Song Hà đáp:

– Ừm.

Quách Phác lại nhịn không được phải xen miệng:

– Ngươi không phải đã nói với ta ba năm lãng tích giang hồ, tới trước tháng ba mới về đây sao?

Sử Song Hà ngẩn người:

– Ta nói vậy với ngươinào?

Quách Phác thốt:

– Lần đầu tiên ngươi đến tìm ta để xem bệnh.

Sử Song Hà nói:

– Ta có tìm ngươi khám bệnh.

Quách Phác thốt:

– Thang thuốc đó ngươi có phải đã uống trong y quán của ta không?

Sử Song Hà đáp:

– Phải.

Quách Phác hỏi:

– Sau đó, có phải ngươi đã mời ta đi uống rượu không?

Sử Song Hà đáp:

– Phải.

Quách Phác hỏi:

– Ngươi đại khái còn chưa quên bọn ta đi uống rượu ở đâu chứ?

Sử Song Hà không do dự:

– Trạng Nguyên Lâu.

Quách Phác hỏi:

– Lúc đó ngươi có uống say không?

Sử Song Hà lần này lại lắc đầu:

– Ai nói ta lúc đó uống say?

Quách Phác trợn trừng nhìn hắn.

Sử Song Hà nói tiếp:

– Ta nhớ lúc đó bọn ta tổng cộng kêu bốn hồ rượu, bốn dĩa đồ nhấm.

Quách Phác thốt:

– Hai hồ rượu ngươi tối thiểu đã uống hết một hồ rưỡi rồi.

Sử Song Hà nói:

– Bằng vào tửu lượng hiện tại của ta, đừng nói gì là một hồ rưỡi, gấp bốn gấp năm lần cũng có thể ứng phó.

Quách Phác thốt:

– Lúc bọn ta rời chỗ, ngươi đứng đâu có nổi nữa.

Sử Song Hà cười cười:

– Ta có cần ngươi đỡ không?

Quách Phác đáp:

– Không.

Sử Song Hà hỏi:

– Ta có tự mình đi tính tiền, tự mình đi xuống lầu không?

Quách Phác đáp:

– Có.

Sử Song Hà nói:

– Lần đó bọn ta tổng cộng đã xài ba lượng bạc.

Hắn nói tiếp:

– Sau khi xuống lầu, bọn ta đã đụng phải Tào lão mẫu ...

Đỗ Tiếu Thiên ngắt lời:

– Tào lão mẫu bán đậu phộng rang ngào đường?

Sử Song Hà đáp:

– Chính thị Tào lão mẫu.

Hắn nghĩ ngợi:

– Bà ta nhận ra ta, nhất định cứ bắt ta mua một bao đậu phộng rang ngào đường.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi có mua không?

Sử Song Hà đáp:

– Có, tuy không giàu có như ngày nào, nhưng một bao đậu phộng rang ngào đường ta vẫn có thể mua được mà.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Đậu phộng rang ngào đường của Tào lão mẫu bán làm sao?

Sử Song Hà đáp:

– Giá tiền như cũ, năm phân bạc một bao, ta lấy một bao, lại trả cho bà ta một tiền.

Đỗ Tiếu Thiên liếc Quách Phác.

Quách Phác miệng há hốc, mắt tròn xoe, ngây ngô nhìn Sử Song Hà.

Sử Song Hà lúc đó nếu thật đã say, đối với chuyện đó sao lại nhớ rõ như vậy?

Đỗ Tiếu Thiên lại quay về phía Sử Song Hà hỏi:

– Lúc đó ngươi đã nói gì với gã?

Sử Song Hàức:

– Cũng không có gì, ta nhớ chỉ là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Đỗ Tiếu Thiên vội hỏi tiếp:

– Chuyện có chút đặc biệt cũng không có?

Sử Song Hà đáp:

– Nếu nói đặc biệt, có chuyện đó hoặc giả đặc biệt hơn chút ít.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Chuyện gì?

Sử Song Hà đáp:

– Đang lúc ăn uống, gã có hỏi ta xung quanh chỗ ta ở có còn phòng trống nào cho mướn không?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi trả lời làm sao?

Sử Song Hà đáp:

– Ta cứ thật tình màđáp, xung quanh đây tịnh không còn phòng trống chomướn, chỉ là Vân Lai khách sạn của ta đã đóng cửa, dĩ nhiên có phòngtrống có thể cho mướn.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy gã nói sao?

Sử Song Hà đáp:

– Gã nói mấy ngày nữa gã sẽ đến xem thử, nếu hợp ý sẽ mướn.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Kết quả gã có đến đây không?

Sử Song Hà đáp:

– Có.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lúc nào?

Sử Song Hà đáp:

– Ước chừng mười ngày sau.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Đến xem nhà?

Sử Song Hà đáp:

– Phải.

Thường Hộ Hoa hỏi xen:

– Không phải là ngươi mời gã đến khám bệnh?

Sử Song Hà ngẩn ngơ:

– Ai nói?

Quách Phác la lớn:

– Tôi!

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi nói vậy làm chi?

Quách Phác đáp:

– Tôi đang muốn hỏi ông mục đích tại sao ông nói như vậy nãy giờ.

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi nói ta nãy giờ nói láo?

Quách Phác đáp:

– Ông nói láo!

Sử Song Hà hỏi:

– Ta tại sao phải làm như vậy?

Quách Phác đáp:

– Để che giấu tội trạng của mình.

Sử Song Hà hỏi ngược:

– Ta phạm vào tội gì mà cần phải che giấu như vậy?

Quách Phác thốt:

– Ông tự mà biết lấy.

“Ta không rõ”. Sử Song Hà quay sang nhìn Thường Hộ Hoa:

“Cho đến bây giờ ta còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra”.

Thường Hộ Hoa điềm đạm hỏi:

– Vậy sao?

Sử Song Hà hỏi lại:

– Các ngươi lần này kéo nhau đến tìm ta, thật ra là có mục đích gì?

Thường Hộ Hoa không đáp, quay sang Quách Phác:

– Ngươi nói hắn sai người mời ngươi đến khám bệnh?

Quách Phác đáp:

– Sự thật là vậy.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Người hắn phái đi thỉnh ngươi là ai?

Quách Phác đáp:

– Là một lão đầu, tự xưng họ Quách, là hàng xóm của hắn, còn mang đến một cỗ xe ngựa cũ rách.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Lão đầu họ Quách đó dùng cỗ xe ngựa đó đưa ngươi đến đây?

Quách Phác đáp:

– Đến đầu thôn, lão nói còn có chỗ khác phải đi, đợi tôi xuống xe xong là quay đầu xe bỏ đi.

Thường Hộ Hoa đang muốn hỏi gì đó, Sử Song Hà đã tiếp lời:

– Trong thôn này tịnh không có nhà nào họ Quách, cũng không có lão đầu nào họ Quách.

Quách Phác “hừ” lạnh:

– Thật vậy?

Sử Song Hà thốt:

– Trong thôn này không phải chỉ có mình ta là người sống, không phải chỉ có mình ta biết nói chuyện.

Thường Hộ Hoa nói:

– Có lão nhân họ Quách hay không, tra dò là biết liền.

Chàng quay sang Sử Song Hà:

– Ngươi nói Quách Phác đến đây coi nhà?

Sử Song Hà gật đầu.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Kết quả ra sao?

Sử Song Hà đáp:

– Vừa ý vô cùng.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Có mướn không?

Sử Song Hà gật đầu:

– Gã thậm chí còn chịu bỏ ra ba ngàn lượng bạc.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đó không phải là một số tiền nhỏ.

Sử Song Hà nói:

– Cái năm Vân Lai khách sạn của ta làm ăn được nhất, thu thập cả năm cũng không tới một ngàn lượng bạc.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ngươi đương nhiên là đáp ứng.

Sử Song Hà nói:

– Đương nhiên.

Hắn lại nói tiếp:

– Ta sở dĩ đóng cửa cái khách sạn này hoàn toàn là vì làm ăn quá thanhđạm, khó có người để mắt tới, khó có ai thèm mướn, làm sao mà bỏ lỡ cơhội đó được? Hà huống đối phương còn chịu bỏ ra ba ngàn lượng bạc?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ba ngàn lượng bạc tin rằng đủ để mua đứt khách sạn này.

Sử Song Hà cười:

– Lúc ta mua khách sạn này, bất quá chỉ dùng năm trăm lượng.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã lẽ nào không nhìn ra giá trị của khách sạn này?

Sử Song Hà đáp:

– Có lẽ không nhìn ra.

Hắn liếc Quách Phác, nói tiếp:

– Có lẽ ba ngàn lượng bạc đối với gã chỉ bất quá là một số tiền nhỏ, gã căn bản không để trong mắt.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Vậy tại sao không mua luôn ngôi khách sạn này?

Sử Song Hà đáp:

– Theo ta thấy, không ngoài hai nguyên nhân.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Một nguyên nhân nghĩ tất phải là sợ ngươi không chịu bán.

Sử Song Hà gật đầu:

– Còn có một nguyên nhân nữa, lại là vì gã chỉ tạm thời cần đến ngôi khách sạn này.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã chuẩn bị mướn ngôi khách sạn này bao lâu?

Sử Song Hà đáp:

– Nửa năm.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ba ngàn lượng bạc để mướn nửa năm, làm ăn lời như vậy đương nhiên sợ gì mà không làm.

Sử Song Hà nói:

– Cho nên ta lập tức đáp ứng.

Hắn quay sang nhìn Quách Phác, lại nói:

– Bất quá số tiền ba ngàn lượng bạc đó tịnh không phải hoàn toàn là tiền mướn.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Tiền mướn kỳ thực là bao nhiêu?

Sử Song Hà đáp:

– Một ngàn.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Hai ngàn kia để làm gì?

Sử Song Hà đáp:

– Là tiền công của ta.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã muốn ngươi làm gì?

Sử Song Hà đáp:

– Canh căn ốc cho gã, không cho phép bất cứ một ai vào, mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn cho đồ bảo bối của gã.

Thường Hộ Hoa kinh ngạc:

– Công tác đó ngươi cũng chịu làm?

Sử Song Hà đáp:

– Ba ngàn lượng bạc vẫn không lọt vào mắt ta, ta sở dĩ đáp ứng thật rachủ yếu là vì đầu óc hiếu kỳ, đối với chuyện này ta đã phát sinh niềmhứng thú cùng cực.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã mướn khách sạn này để làm gì?

Sử Song Hà đáp:

– Là để bảo bối của gã cư trú.

Thường Hộ Hoa hỏi truy:

– Bảo bối của gã là vật gì?

Thần sắc của Sử Song Hà lập tức biến thành kỳ quái phi thường, cả giọng nói cũng biến thành kỳ quái:

– Là một bầy ngài xanh!

– - Thanh nga!

Thường Hộ Hoa choáng váng, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn sắc mặt cũng biến hẳn.

Quách Phác cũng biến sắc, gã vừa định mở miệng nói, lời nói của Sử Song Hà đã át liền:

– Bầy thanh nga đó là một loài nga yêu dị nhất, mỹ lệ nhất mà ta cả đời từng thấy!

Thân thể của chúng tinh oanh như bích ngọc, mắt lại đỏ bừng như máutươi, trên cánh giăng đầy những vảy đỏ li ti, trên đôi cánh thứ nhì còncó vảy máu như đôi mắt, giống như là mắt sẻ, lại giống như mắt rắn, bụng nga cũng giống như mũi, từ đằng sau mà nhìn đơn giản giống như mộtkhuôn mặt quỷ!

Nói xong, mọi người đã rùng mình không ngớt.

Giọng nói của Sử Song Hà vừa dứt, Dương Tấn thoát miệng kêu lên:

– Hấp Huyết Nga! Đó là Hấp Huyết Nga!

Sử Song Hà ngây người:

– Hấp Huyết Nga?

Dương Tấn đáp:

– Bầy nga mà ngươi nói đến là Hấp Huyết Nga.

Sử Song Hà phảng phất nhớ đến chuyện gì, mặt đột nhiên xanh lè:

– Chúng tựa hồ thật sự có thể hút máu ...

Thường Hộ Hoa ngắt lời:

– Sao ngươi biết?

Sử Song Hà đáp:

– Đồ ăn gã muốn ta mỗi ngày mang đến cho bầy nga đó là mười con thỏ còn sống.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Vậy có quan hệ gì tới chuyện hút máu?

Sử Song Hà xanh mặt:

– Qua ngày sau ta tới là mười con thỏ chỉ còn lại mười bộ xương, da tan thịt lở, máu hoàn toàn tan biến.

Thường Hộ Hoa hỏi vội:

– Ngươi có nhìn thấy bầy nga đó ăn không?

Sử Song Hà đáp:

– Lần đầu đem đồ ăn cho chúng, ta có nhìn lén qua kẹt cửa.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Nhìn thấy gì?

Sử Song Hà run giọng:

– Ta thấy chúng bu đầy trên mình thỏ, tiếng bay “rét rét” chói tai, lại có thanh âm nhóc nhách chừng như xé thịt hút máu vậy.

Thường Hộ Hoa không khỏi rùng mình:

– Chúng hiện tại đang ở đâu?

Sử Song Hà đáp:

– Trong một gian phòng trên lầu.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Dẫn bọn ta đi xem thực hư.

Sử Song Hà gật đầu, chợt nói:

– Các ngươi cũng đến đúng lúc đó.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ồ?

Sử Song Hà giải thích:

– Mười mấy ngày nay, đêm vừa tới là bọn chúng đã tụ thành bầy bay ra,lúc đầu ta còn sợ chúng bay mất, nhưng đến sáng hôm sau là chúng lại cảbầy quay trở về.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Hôm nay chúng vềnào?

Sử Song Hà đáp:

– So với bình nhật thì về trễ hơn, cũng về chưa bao lâu.

Thường Hộ Hoa tâm lý rúng động, vọng nhìn Đỗ Tiếu Thiên, lại liếc Dương Tấn.

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn cũng đang nhìn chàng. Ba người nhìn nhau, thị tuyến không hẹn mà cùng quay sang Quách Phác.

Quách Phác lại mắt miệng ngây ngốc há hốc trợn tròn. Đối với chuyện Sử Song Hà kể, gã hiển nhiên là không ngờ tới.

Thường Hộ Hoa mục quang lấp loé, lại quay sang Sử Song Hà, nghĩ ngợi rồi hỏi:

– Gã mướn khách sạn của ngươi không phải cho người đến ở, mà là để nuôi nga, trong lòng ngươi không có phản cảm gì sao?

Sử Song Hà đáp:

– Sao lại không chứ?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ngươi lại không dị nghị, chịu đựng được.

Sử Song Hà nói:

– Nhà đã cho mướn, chỉ cần đối phương không dùng làm hắc điếm, sát nhân phạm pháp, cho dù có dùng để nuôi heo đi nữa, ta cũng không có lý dophản đối, hơn nữa ta cũng thật sự muốn biết rõ mục đích chân chính củagã đi nuôi bầy thanh nga đó.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Về phương diện đó gã có đề cập tới không?

Sử Song Hà gật đầu.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã nói gì?

Sử Song Hà đáp:

– Gã nhấn mạnh mục đích là tương lai dùng chế luyện dược vật.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Dược vật gì?

Sử Song Hà đáp:

– Dược vật trị bệnh, dược vật sát nhân.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi có tin không?

Sử Song Hà đáp:

– Không tin.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nếu là chế luyện dược vật, bất tất phải đến đây, cũng không cần phải bí mật như vậy.

Sử Song Hà nói:

– Vấn đề đó gã có giải thích.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Giải thích thế nào?

Sử Song Hà đáp:

– Gã nói hình trạng của bầy Hấp Huyết Nga đó quá khủng bố, nuôi nhiều ở một chỗ không tránh khỏi bị người ta nói này nói nọ, sợ quan phủ truycứu, cho dù đối với bầy nga tịnh không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng cũngquá phiền toái, cho nên chỉ còn nước lén ngầm nuôi, mà trong thành lạidễ bị người ta phát giác, bất đắc dĩ phải ra ngoài thành.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Lời giải thích đó cũng hay lắm.

Chàng lại liền hỏi:

– Bầy Hấp Huyết Nga đó ban đầu nuôi ở đâu?

Sử Song Hà lắc đầu:

– Không rõ.

Thường Hộ Hoa quay sang hỏi:

– Gã làm sao mà đưa bầy Hấp Huyết Nga đó tới?

Sử Song Hà đáp:

– Dùng một cỗ xe ngựa.

– Người đánh xe bao nhiêu tuổi, thân người ra sao, tướng mạo ra sao, ngươi có ấn tượng gì không?

Sử Song Hà đáp:

– Người đánh xe là bản thân gã.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Mọi chuyện đều do gã tự mình lo liệu, không mượn tay người khác?

Sử Song Hà đáp:

– Duy chỉ có chuyện đưa thỏ vô phòng là không làm được, đó là vì gã không có thời gian đến hàng ngày.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã làm sao mà đem đám Hấp Huyết Nga vào khách sạn được?

Sử Song Hà đáp:

– Dùng lồng, gã nhốt đám Hấp Huyết Nga trong mấy cái lồng sắt.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Mấy cái lồng sắt? Mấy cái lồng sắt đó có lớn không?

Sử Song Hà đáp:

– Cũng cỡ năm sáu thước vuông.

Thường Hộ Hoa động dung:

– Gã đem đến bao nhiêu Hấp Huyết Nga?

Sử Song Hà trầm ngâm:

– Theo ước tính của ta, không dưới ngàn con.

Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn ba người bất giác liếc nhìn nhau.

Mặt Quách Phác lại xanh lè.

Thường Hộ Hoa nói tiếp:

– Cho nên mỗi ngày muốn ngươi đem cho bọn chúng mười con thỏ.

Thường Hộ Hoa lại hỏi:

– Đám thỏ đó là gã đã chuẩn bị trước hay là ngươi đi mua?

Sử Song Hà đáp:

– Cứ mỗi mười ngày gã lại tự chở đến.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Cư dân trong thôn lẽ nào đều nhận ra gã?

Sử Song Hà đáp:

– Chắc đại đa số đều nhận biết.

Thường Hộ Hoa hỏi lại:

– Bọn họ cũng biết gã đem mấy cái lồng Hấp Huyết Nga tới chứ?

Sử Song Hà đáp:

– Chuyện đó tin rằng bọn họ không rõ, một là ta tịnh không đề cậpchuyện đó với bất cứ người nào, hai là khi đem mấy lồng Hấp Huyết Nga đó vô, bên ngoài lồng đều có phủ vải đen.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Sau này gã đem bao nhiêu thỏ như vậy đến, lẽ nào không có ai nghi ngờ? Không có ai hỏi tới?

Sử Song Hà đáp:

– Lúc đem đám thỏ tới cũng là dùng lồng phủ vải đen mà đưa vào, ta đâucó mở tiệm thỏ, đâu có bán thỏ, một mình cũng không thể ăn hết quá xáthỏ như vậy, không làm cho người ta nghi mới là lạ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Bọn họ đối với những vật chở tới trong cỗ xe ngựa nghĩ chắc cũng có hoài nghi.

Sử Song Hà nói:

– Đổi lại là ta, ta cũng sẽ hoài nghi.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Có ai hỏi ngươi những vật chở bằng xe ngựa tới là gì không? Có ai hỏi người khách lạ là ai không?

Sử Song Hà đáp:

– Bọn họ rất muốn biết, lại không ai dám hỏi ta.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Sao lại không dám?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi vì ta đã uống say mèm không biết bao nhiêu lần, lại hung hãn làmnhốn nháo ở đây, cho nên đối với ta thủy chung trong lòng họ vẫn sợ sệt, đối với chuyện của ta chưa bao giờ dám hỏi tới.

Hắn cười cười:

– Bất quá bên lề ta lại nghe được không ít lời xì xầm, trong số bọn họcòn có người nghĩ ta đang chuẩn bị chấn chỉnh trùng chấn, mấy thứ đồ doxe ngựa chở tới đều là đồ trang trí trưng bài cho khách sạn, lại cũng có người nghĩ ta tàng trữ che đậy cho đám đại đạo, mấy thứ đó đều là đồ ăn cướp.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Vậy đã quá đủ làm cho bọn họ thất kinh rồi.

Sử Song Hà nói:

– Đặc biệt là nửa tháng gần đây, bọn họ đối với ta lại càng sợ sệt hơn, trốn tránh không dám tới gần.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Vì duyên cớ nào?

Sử Song Hà đáp:

– Nghĩ chắc cũng là vì bầy nga đó mấy lần từ trong khách sạn bay ra, bọn họ thấy được.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi bằng vào đâu mà suy đoán như vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Trước đây mấy ngày lúc ta đi ngang qua đồng cỏ ngoài thôn, mấy đứa bé chơi giỡn ở đó giống như gặp quỷ vậy, còn có một đứa la làng lên nữa...

Thường Hộ Hoa hỏi:

– La làng cái gì?

Sử Song Hà cười khổ một tiếng:

– Yêu đạo nuôi nga tới kìa!

Thường Hộ Hoa giọng ngạc nhiên:

– Yêu đạo?

Sử Song Hà vuốt vuốt đầu:

– Đó đại khái là vì thường ngày ta hay búi tóc trên đỉnh đầu, giắt cây trâm xuyên ngang, giống như một đạo sĩ.

Thường Hộ Hoa tới giờ mới lưu ý đến búi tóc trên đỉnh đầu của Sử Song Hà, quả nhiên giống như đạo sĩ.

Chàng cười cười:

– Ngươi nghe vậy có tức giận không?

Sử Song Hà đáp:

– Tức giận thì không tức giận, chỉ là không biết nên cười hay nên khóc.

Thường Hộ Hoa hỏi tiếp:

– Lần cuối cùng gã đến lànào?

Sử Song Hà đáp:

– Cách đây năm ngày.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Mang thỏ đến?

Sử Song Hà đáp:

– Ba chục con thỏ.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Lúc đó có còn dư thỏ không?

Sử Song Hà đáp:

– Một con cũng không còn.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ba chục con thỏ chỉ đủ lương thực ba ngày cho bầy Hấp Huyết Nga.

Sử Song Hà đáp:

– Ừm.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Thông thường một lần gã đem đến bao nhiêu con thỏ?

Sử Song Hà đáp:

– Mỗi mười ngày một lần, mỗi lần một trăm con.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Lần này gã chỉ mang đến ba chục con, ngươi đương nhiên hỏi gã nguyên nhân tại sao.

Sử Song Hà gật đầu.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Gã trả lời làm sao?

Sử Song Hà đáp:

– Gã nói sau ba ngày sẽ có an bài khác.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngoài ra gã còn nói gì đặc biệt nữa không?

Sử Song Hà nghĩ ngợi:

– Có hai câu.

Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn không hẹn mà đồng dỏng tai lên nghe, Quách Phác cũng có bộ dạng tụ tinh hội thần.

Sử Song Hà nói tiếp:

– Ta vô ý nghe được gã lẩm bẩm là tới đêm trăng tròn mười lăm, mọi sự đều xong.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi có hiểu được ý tứ của hai câu nói đó là gì không?

Sử Song Hà lắc đầu:

– Không minh bạch.

Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn lại liếc nhìn nhau.

Sử Song Hà không rõ, bọn họ rõ.

Thường Hộ Hoa lại hỏi tiếp:

– Cái đêm mười lăm trăng tròn, bầy Hấp Huyết Nga có phải lại bay ra?

Sử Song Hà gật đầu:

– Đêm đó vầng minh nguyệt còn chưa đứng giữa trời, quần nga đã bắt đầu bay đi.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Lúc đó ngươi còn chưa ngủ?

Sử Song Hà đáp:

– Vừa định đi ngủ.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Quần nga kinh động đến ngươi?

Sử Song Hà gật đầu:

– Chúng vỗ cánh gây náo động cũng thật là ghê gớm, ghê gớm chưa từngthấy, ta nhịn không được cũng len lén nhìn, thấy bầy nga cứ nhắm ánhtrăng mà bay lên trời.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Tới sáng hôm sau mới bay về?

Sử Song Hà lắc đầu:

– Tới sáng sớm hôm nay mới bay về.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Nói vậy chúng đã thất tung hai, ba ngày?

Sử Song Hà đáp:

– Không sai.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Những ngày qua ngươi có đi truy tung bọn chúng không?

Sử Song Hà đáp:

– Ta cũng có ý niệm đó, đặc biệc là cái đêm mười lăm, càng muốn truy tung xem thử.

Hắn bỗng lắc đầu:

– Chỉ tiếc ta tịnh không có cánh sau lưng, hành tung của chúng phiêuhốt, lại tấn tốc, chớp mắt là biến mất giữa ánh trăng mờ mịt.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Vậy sao?

Sử Song Hà đáp:

– Ta thật không biết ba ngày nay bầy nga đó đã bay đi đâu.

Thường Hộ Hoa gật đầu nhè nhẹ, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn bốn mắt nhìn nhau.

Sử Song Hà không biết, bọn họ biết.

Mục quang của Thường Hộ Hoa quay sang Quách Phác:

– Ngươi có nghe không?

Quách Phác không khỏi mất tự chủ gật đầu.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Lời hắn nói có phải là sự thật không?

Quách Phác giật nảy mình, hét lên:

– Sao là sự thật được, hắn nói láo.

Gã đột nhiên bước tới trước, nắm lấy ngực áo của Sử Song Hà:

– Sao ông lại nói láo? Sao lại muốn giá họa cho tôi, hãm hại tôi?

Sử Song Hà không tránh né, cứ để Quách Phác nắm lấy ngực áo của mình, cũng không phân biện, chỉ nhìn Thường Hộ Hoa.

Thường Hộ Hoa đứng đó bất động, bởi vì Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn đã chia nhau trái phải bước tới kéo hai tay Quách Phác, bắt buộc Quách Phácbuông tay, kéo người Quách Phác ra.

Quách Phác vùng vẫy:

– Các ông không nên tin lời nói của hắn.

Dương Tấn hét lên:

– Im miệng!

Giọng nói như phích lịch, hét la Quách Phác.

Thường Hộ Hoa liền nói:

– Trước hết hãy lên lầu nhìn xem bầy Hấp Huyết Nga đó rồi hãy nói.

Sử Song Hà là người đầu tiên tán thành, gật đầu:

– Các người theo ta!

Hắn xoay người cất bước, Thường Hộ Hoa theo sát sau lưng hắn.

Quách Phác là người thứ nhì bước theo, lại không phải là tự nguyện, là Dương Tấn và Đỗ Tiếu Thiên đẩy gã đi.

Dương Tấn, Đỗ Tiếu Thiên hai người hai bên đẩy gã, đồng thời cất bước.

Bọn họ đều hy vọng có thể mau chóng nhận rõ xem lời nói của Sử Song Hà có là sự thật hay không.

Quách Phác có lẽ là ngoại lệ, chỉ tiếc trước mặt có Sử Song Hà, ThườngHộ Hoa, sau lưng có Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, mọi hành động đều khôngthể tự tiện, đừng nói gì tới bỏ đi.

Hiện nếu còn có thể ly khai, chỉ trừ phi gã thật là yêu quái.

Khách sạn cũng không biết đã bao lâu rồi chưa quét dọn, bụi bặm bám đầy mọi nơi, góc tường xà nhà giăng đầy mạng nhện.

Chỗ vốn thô lậu lại càng hiển lộ vẻ thô lậu, vừa thô lậu vừa âm sâm.

Thang lầu đại khái vì còn dùng tới, bụi bặm ít hơn, lại tựa hồ tịnhkhông kiên cố mấy, bước lên là cọt kẹt vang vọng, chừng như lúc nào cũng có thể gãy đoạn.

Dương Tấn cẩn thận bước lên mấy bậc, chợt cười:

– Ta thật lo cái thang này sẽ sụp xuống.

Cước bộ của Sử Song Hà không ngừng, quay đầu lại:

– Chuyện đó ngươi có thể an tâm, ta mỗi một ngày tối thiểu lên xuống hai lần, hiện tại vẫn còn sống nhăn nè.

Dương Tấn hỏi:

– Chỗ nào vốn cũng không tệ mấy, mạng nhện bụi bặm lại đầy ngập, sao không quét dọn vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi vì ta làm biếng.

Dương Tấn hỏi:

– Bình nhật ngươi làm gì?

Sử Song Hà đáp:

– Uống rượu.

Dương Tấn lắc đầu:

– Xem ra Vân Lai khách sạn quả nhiên phải đóng cửa.

Sử Song Hà cười không nói gì.

Dương Tấn lại nói tiếp:

– Chỗ như vầy, lạ là ngươi không ngờ còn có thể ở được.

Sử Song Hà lại cười:

– Dương đại nhân có hứng thú đối với rượu không?

Dương Tấn gật đầu:

– Rượu ta uống bảo đảm tuyệt không thua ngươi.

Sử Song Hà chợt hỏi:

– Hương rượu có thơm không?

Dương Tấn đáp:

– Thơm cực kỳ.

Y cười cười, nói tiếp:

– Lúc ta tỉnh, chỉ biết mình là một bộ đầu, nhưng lúc vừa tiến nhập hương rượu, lại cảm thấy mình là một vương hầu.

Sử Song Hà cười:

– Ta hết năm này qua năm khác cứ bồitrong hương rượu.

Dương Tấn hội ý:

– Cho nên hoàn cảnh hiện thực ra sao, ngươi không để ý tới?

Sử Song Hà đáp:

– Tuyệt không để ý tới.

Nói tới đó, năm người trước sau đã lên lầu.

Chưa lên tới lầu, bọn họ đã ngửi thấy một mùi tanh hôi yêu dị, tanh hôi kinh tởm, vừa lên đến, mùi tanh hôi đó càng mạnh hơn.

Bọn họ đã bị hãm nhập vào trong mùi tanh hôi. Thứ mùi tanh hôi đó phảng phất không ngừng thấm qua da thịt bọn họ, tiến nhập vào huyết dịch củabọn họ.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy huyết dịch của mình tựa hồ đã bắt đầu phátthúi, toàn thân tựa hồ bắt đầu phát thúi. May sao đó tịnh không phải làsự thật.

Trước mặt bọn họ là một hành lang.

Hai bên hành lang, mỗi bên có bốn gian phòng, cửa bảy gian phòng mở rộng, chỉ có gian cuối cùng bên trái là ngoại lệ.

Cửa gian phòng đó đóng kín mít, bên trái cửa, cũng là tận đầu hànhlang, có đặt mấy cái lồng sắt. Mùi thúi tựa hồ bay ra từ gian phòng đó.

Bọn họ còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy từng tràng thanh âm kỳ quái phi thường từ trong phòng truyền ra.

Thứ thanh âm đó giống như một đám người đang cấu xé nuốt nhai gì đó.

Đối với thứ thanh âm đó, Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn cũng không còn thấy lạ nữa.

Ba người rùng mình, biến sắc.

Đỗ Tiếu Thiên mặt xanh tái:

– Bầy nga trong gian phòng đó?

Sử Song Hà gật đầu.

Đỗ Tiếu Thiên lại hỏi:

– Là ngươi mở lồng thả chúng vào trong?

Sử Song Hà liếc Quách Phác:

– Là gã.

Quách Phác giận dữ:

– Nói láo!

Sử Song Hà không lý gì tới gã:

– Vừa mới tới là gã mở lồng, thả bọn chúng vào phòng.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Sau đó mỗi ngày ngươi đều đưa thỏ vào phòng?

Sử Song Hà đáp:

– Phải.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lúc đó ngươi đều say rượu chứ hả?

Sử Song Hà đáp:

– Trước khi đem thỏ vào, một giọt rượu ta cũng không dám liếm.

Đỗ Tiếu Thiên “ồ” một tiếng.

Sử Song Hà nói:

– Bởi vì ta sợ đụng tới rượu thì cơn ghiền lại xung động, lỡ uống say mà đẩy cửa xông vào.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi đem mấy con thỏ đó bước vào trong quăng cho chúng?

Sử Song Hà lắc đầu:

– Ta không có cái gan đó.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy ngươi xử lý sự tình làm sao?

Sử Song Hà đáp:

– Trên cửa phòng có một cái ngạch, ta tống mấy con thỏ qua ngạch cửa.

Hắn bước nhanh lên, đi tới vài bước, giơ tay ấn trên cửa.

Một bản cửa khoảng một thước vuông lập tức mở bung ra, vừa buông tay, ngạch cửa lại đóng lại.

Thường Hộ Hoa chằm chằm nhìn Sử Song Hà, bỗng thốt:

– Hồi nãy ta thấy ngươi còn có vài phần say sưa, hiện tại lại chừng như không còn say chút nào.

Sử Song Hà nói:

– Hiện tại ta quả thật đã tiêu hết cơn say.

Cơ bắp nơi yết hầu của hắn co giật:

– Thứ thanh âm này, thứ khí vị này, không còn nghi ngờ gì nữa, là chất giã rượu hay nhất.

Thường Hộ Hoa không khỏi gật đầu.

Bởi vì chàng hiện tại đã đến trước gian phòng, thứ thanh âm bầy ngađang cấu xé cái gì đó như kim châm đâm chích vào thần kinh của chàng,thứ khí vị tanh hôi đó càng phảng phất đã xuyên thấu thành bao tử củachàng.

Chàng không ói mửa, lại cảm thấy bao tử đang co thắt.

“Sao lại thúi quá vậy?”. Chàng lẩm bẩm, bước đến gần, đẩy hé ngạch cửa.

Mùi thúi càng cường liệt, chàng nín thở, ngưng mục nhìn vào trong, cả phòng toàn là Hấp Huyết Nga!

Trong phòng tịnh không có bày biện gì hết, cơ hồ đã dọn ra hết, lại có đặt một giá tre.

Giá tre đó cơ hồ chiếm phân nửa gian phòng, tre dùng hoàn toàn chưa gọt dũa gì, lá tre cành tre thậm chí cũng đa phần chưa chặt bỏ.

Trăm ngàn con Hấp Huyết Nga đang nằm trên thân tre, còn có cả đám bay quanh giá tre. Mắt huyết hồng, cánh bích lục.

Loài nga đó vốn mỹ lệ, hiện tại lọt vào mắt Thường Hộ Hoa, lại chỉ có cảm giác kinh tởm khủng bố.

Song cửa sổ của gian phòng không ngờ lại hoàn toàn rộng mở.

Đám Hấp Huyết Nga đó không ngờ lại không có tới một con bay ra ngoài, cứ bay lượn xung quay giá trúc không rời.

Trước giá trúc có một đống xương khô, lại không phải là xương người, theo hình dáng mà nhìn, chắc là xương thỏ.

Đống xương khô đó tản phát ánh sáng trắng thảm, bóng loáng dị thường, như là sau khi ăn hết da thịt, còn chùi tẩy sạch sẽ nữa.

Thường Hộ Hoa phát lãnh, buông tay, lui ra sau ba bước.

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn lập tức bước tới, vào đúng vị trínãy của Thường Hộ Hoa.

Vừa nhìn, hai người đã biến hẳn sắc mặt, vội đóng ngạch cửa lại, thoái lui sang một bên.

Dương Tấn liền đưa hai tay ráng chặn yết hầu của mình, chừng như làm vậy mới có thể ngăn mình không ói ra.

Thường Hộ Hoa thở dài, quay sang hỏi Sử Song Hà:

– Mấy song cửa sổ đó sao lại mở ra hết vậy?

Sử Song Hà lại liếc Quách Phác:

– Có lẽ để giúp bầy nga ra vào, sự thật ra sao phải hỏi gã mới biết được.

Quách Phác cũng bước tới trước cửa phòng, giơ tay ấn mở ngạch cửa,giương mắt nhìn vào phòng. Sắc mặt của gã cũng lập tức có biến.

Đối với chuyện này, gã tựa hồ hoàn toàn không biết gì, cũng tựa hồkhông nghe thấy lời nói của Sử Song Hà, lần này không có phản ứng gìhết.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi nói là gã đã mở cửa sổ?

Sử Song Hà đáp:

– Trước khi đưa bầy nga vào phòng, gã đã mở cửa sổ trước rồi.

Thường Hộ Hoa ngạc nhiên:

– Không sợ bầy Hấp Huyết Nga đó bay đi?

Sử Song Hà đáp:

– Chuyện đó ta cũng thấy kỳ quái, bình thời bầy nga chỉ bay lượn trong phòng, không con nào chịu bay ra ngoài.

Thường Hộ Hoa ngẫm nghĩ, lại hỏi:

– Đằng trước giá trúc là xương của mấy con thỏ?

Sử Song Hà đáp:

– Không sai.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Tựa hồ không quá số xương của ba chục con thỏ.

Sử Song Hà nói:

– Chính là ba chục con.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ba chục con thỏ chỉ đủ cho bầy Hấp Huyết Nga ăn ba ngày, còn xương cốt còn lại trước đây đâu rồi?

Sử Song Hà nhìn Quách Phác:

– Mỗi lần gã đem thỏ tới, tất nhiên là vào trong đó thanh lý hết đống xương thỏ mà bầy Hấp Huyết Nga đó chừa lại.

“Ta còn nghĩ bầy Hấp Huyết Nga đó đã ăn luôn cả xương nữa chứ”. Thường Hộ Hoa gật đầu nhè nhẹ, lại xoay sang hỏi:

“Ngươi có biết gã đem mấy đống xương thỏ đi đâu không?”.

Sử Song Hà đáp:

– Ta chỉ biết gã dùng xe ngựa chở xương đi.

Thường Hộ Hoa lại gật đầu nhè nhẹ, đang muốn hỏi gì đó, mũi lại ngửi thấy một thứ hương khí kỳ quái phi thường.

Thứ hương khí đó không biết phát ra cái gì, cũng không biết là từ đâuđến, tựa hồ tồn tại, lại tựa hồ tịnh không tồn tại, vừa đạm bạc vừaphiêu hốt.

Thường Hộ Hoa chưa từng ngửi thấy thứ hương khí đó.

Chàng định thần quán chú, muốn ngửi xem đó là hương khí gì, bỗng phátgiác tiếng cấu nhai trong phòng đã dần dần trầm lắng, tiếng xoè cánh“rét rét” trái lại dần dần kịch liệt.

Chàng quyết định bước tới, đẩy Quách Phác sang một bên, tay án mở ngạch cửa, lại nhìn vào trong.

Trăm ngàn con Hấp Huyết Nga không ngờ đã tụ thành bầy, xoè cánh bay ra ngoài song cửa!

Thường Hộ Hoa ngây người, lẩm bẩm:

– Sao lại đột nhiên bay ra vậy?

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn nghe nói, không hẹn mà cùng bước qua, nhất tề nhìn vào phòng, mặt hay người tỏ vẻ kinh ngạc.

Sử Song Hà liền lên tiếng:

– Có lẽ có quan hệ đến hương khí đó.

Hắn cũng ngửi thấy hương khí đó.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Hương khí đó phát ra từ đâu vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Không rõ.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Trước đây ngươi có từng ngửi thấy hương khí đó không?

Sử Song Hà đáp:

– Có, cũng nhiều lần rồi.

Thường Hộ Hoa hỏi tiếp:

– Thường thì khi nào là ngửi thấy?

Sử Song Hà đáp:

– Lúc quần ngay bay ra.

Thường Hộ Hoa “ồ” lên một tiếng, lại nhìn vào phòng, trong khoảnh khắc, cả bầy trăm ngàn con Hấp Huyết Nga trong phòng đã bay ra hết.

Thường Hộ Hoa mục quang lấp loé, đóng ngạch cửa lại:

– Có chìa khóa không?

Hai cánh cửa khép kín, chính là dùng một ống khóa cài lại.

Sử Song Hà lắc đầu:

– Chìa khóa đều nằm trong tay gã.

Lúc hắn nói chuyện, mục quang tự nhiên là lạc trên mặt Quách Phác.

Quách Phác đang ngây ngốc một bên, nhưng khi Sử Song Hà mở miệng nói,mục quang vừa lạc trên mình gã, gã liền nhảy dựng lên, hét lớn:

– Tôi làm gì mà có chìa khóa.

Sử Song Hà cười không nói gì.

Mục quang của Dương Tấn lập tức bám trên mặt Quách Phác, chợt thét:

– Tiểu Đỗ, lục trên người gã!

Đỗ Tiếu Thiên lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của Dương Tấn, nghe lời bước qua.

Quách Phác không chạy, không tránh, cũng không kháng cự, cười thảm:

– Được, các người cứ khám đi!

Đỗ Tiếu Thiên cũng không khách khí gì, lục tìm kỹ càng toàn thân Quách Phác, không có chìa khóa, một chìa cũng không có.

Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu, buông tay lùi lại.

Dương Tấn liếc Quách Phác, quay đầu lại:

– Bọn ta phá cửa tiến vào!

Nói xong, y đã lui lại một bước, liền muốn tung cước.

Một cước đó còn chưa nhấc lên, Thường Hộ Hoa đã ngăn lại.

Thường Hộ Hoa lắc đầu:

– Bất tất.

Song thủ của chàng liền hạ xuống trên vòng cửa bên trái, vận kình lực, “cách” một tiếng, vòng cửa liền bị chàng chấn gãy đoạn.

Cửa từ từ mở ra, mùi hôi thúi càng cường liệt, xông thẳng về hướng mặt ba người.

Thường Hộ Hoa nghiêng đầu, Đỗ Tiếu Thiên dùng tay áo che mũi, Dương Tấn thở khì ra, Quách Phác lại đã ói mửa.

Đối với mùi thúi đó, gã hiển nhiên vô phương chịu đựng được.

Gã nếu là chủ nhân của bầy Hấp Huyết Nga kia, đáng lẽ phải quen với mùi thúi đó, lẽ nào gã không phải?

Dương Tấn cười lạnh:

– Ngươi giả bộ cũng giống lắm!

Quách Phác vẫn còn đang ói.

Dương Tấn quay mắt liếc Đỗ Tiếu Thiên:

– Bọn ta tiến vào.

Miệng y nói vậy, cước bộ lại không động đậy.

Đỗ Tiếu Thiên thở dài một hơi, tiến vào một mình.

Dương Tấn giơ tay nắm lấy vai Quách Phác, đẩy gã vào phòng rồi mới cất bước.

Thường Hộ Hoa, Sử Song Hà song song tiến vào, trong phòng không còn một Hấp Huyết Nga nào hết.

Mùi hôi tanh kia càng nồng nặc, lẩn quẩn trong phòng. Hương khí phiêuhốt giữa mùi thúi, tuy đạm bạc, ẩn hiện vẫn có thể ngửi thấy.

Dương Tấn bỗng phát giác ra hương khí đó hình như là bay ra từ trên người Quách Phác.

Y buông vai Quách Phác ra, thoái lui ba bước, nhìn lên nhìn xuống thân người Quách Phác.

Quách Phác vẫn đang ói mửa không ngưng, cả nước chua trong bao tử cũng đã ói ra.

Mũi Dương Tấn khịch khịch mấy lần, chợt hỏi Đỗ Tiếu Thiên:

– Ngươi có khám kỹ người gã chưa?

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.

Dương Tấn hỏi:

– Sao hương khí đó lại chừng như bay ra từ trên mình gã vậy?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Có chuyện đó sao?

Hắn bước ngang vài bước, bước tới gần ngửi ngửi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc:

– Quả nhiên là vậy.

Hắn quay đầu nhìn Dương Tấn:

– Hồi nãy lại không phát giác ra.

Dương Tấn thốt:

– Ngươi khám lần nữa xem.

Đỗ Tiếu Thiên một mặt động thủ, một mặt nói:

– Hồi nãy ta đã khám rất kỹ càng.

Dương Tấn thốt:

– Có lẽ sơ xuất đâu đó.

Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:

– Có lẽ.

Thường Hộ Hoa bỗng xen miệng:

– Thí dụ như ống tay áo.

Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên sáng lên, thoát miệng:

– Tay áo?

Hắn chụp liền ống tay áo bên phải của Quách Phác.

Lục tới đó, hắn đã tìm thấy một vật tròn tròn! Vật tròn tròn đó không ngờ vừa cầm vào là nát ra liền.

Một tiếng “bụp” là lạ lập tức vang lên từ trong ống tay áo của QuáchPhác, một cụm khói trắng liền từ trong tay áo của Quách Phác bay ra,hương khí càng nồng đượm.

Mọi người không khỏi biến sắc, Quách Phác ngây ngốc, giật nảy người, cả ói mửa cũng ngưng luôn.

Dương Tấn biến sắc:

– Trong khói có độc không? ...

Nói còn chưa dứt lời, y đã vội nín thở.

Đỗ Tiếu Thiên cũng không ngoại lệ, Thường Hộ Hoa lại đã nín thở từ sớm.

Sử Song Hà liền nói:

– Trong khói tin rằng không có độc, nếu không ta trước sau đã ngửi biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn còn sống sờ sờ đến bây giờ nè.

Dương Tấn “hừ” một tiếng:

– Theo ngươi thấy thì nó có tác dụng gì?

Sử Song Hà trầm ngâm:

– Đại khái là dùng để sai khiến bầy Hấp Huyết Nga, có phải hay không thì phải hỏi gã.

Lần này, không đợi mục quang của hắn bám trên người mình, Quách Phác đã nhảy dựng lên:

– Sử Song Hà, sao ngươi lại hãm hại ta như vậy?

Sử Song Hà cười khổ:

– Ta với ngươi tịnh không có thù oán gì, sao lại có thể hãm hại ngươi?

Quách Phác khản giọng:

– Vậy sao ngươi lại nói như vậy?

Sử Song Hà thở dài:

– Sự thật là vậy thì ta nói làm sao đây.

Hắn quay lại nhìn Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, lại nói:

– Lời ta nói toàn là nói thật.

Quách Phác huy quyền:

– Ngươi còn nói láo nữa hả!

Xem bộ dạng gã như muốn xông tới tống cho Sử Song Hà hai quyền, chỉ tiếc tay gã đã bị Đỗ Tiếu Thiên nắm giữ.

Đỗ Tiếu Thiên thuận tay rung một cái, mấy viên thuốc sáp từ trong tayáo bên phải của Quách Phác rơi xuống đất, khói trắng bốc ra từ trong mấy viên thuốc sáp.

Đỗ Tiếu Thiên cười lạnh một tiếng:

– Ngươi nói hắn nói láo, vậy mấy hoàn thuốc sáp này ngươi giải thích làm sao?

Quách Phác cười khổ:

– Tôi làm sao biết mấy hoàn thuốc sáp đó sao lại nằm trong tay áo tôi.

Đỗ Tiếu Thiên cười lạnh.

Dương Tấn cũng cười lạnh:

– Ngươi không biết thì ai biết?

Quách Phác nói:

– Tôi thật ...

Dương Tấn ngắt lời:

– Ngươi thật gì nữa, có bao nhiêu con mắt xung quanh cộng lại, lẽ nào còn quá oan uổng cho ngươi?

Quách Phác đỏ mặt tía tai, một câu nói cũng không nói nên lời.

Dương Tấn nói tiếp:

– Vậy thì theo bọn ta ra ngoài hỏi dò mấy thôn nhân ở đây, ngươi có đến mỗi mười ngày hay không , có dùng xe ngựa chở mấy cái lồng sắt đậy vảiđen đến hay không, chuyện sẽ sáng tỏ ngay thôi.

Quách Phác đỏ mặt, trừng trợn nhìn Sử Song Hà:

– Thôn nhân ở đây đều là đồng đảng của hắn!

Dương Tấn cười lạnh:

– Nói như vậy, bọn ta cũng đều là đồng đảng của hắn?

Quách Phác ngậm miệng.

Dương Tấn quay sang Đỗ Tiếu Thiên:

– Khám kỹ chỗ này xem xem có còn cái gì khả nghi không.

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu đi ra.

Thường Hộ Hoa đã bắt đầu đi vòng quanh phòng chậm chậm rãi rãi từ nãy giờ.

Gian phòng tịnh không lớn lắm. Hai người không đầy một khắc đã khám hết trọn gian phòng.

Tịnh không có vật gì khả nghi, cũng không phát hiện gì.

Đỗ Tiếu Thiên quay lại bên Dương Tấn, lắc đầu:

– Ta không thấy gian phòng này có vấn đề gì.

Dương Tấn quay sang Thường Hộ Hoa:

– Thường huynh có phát hiện gì không?

Thường Hộ Hoa cúi người xuống đất lượm mấy hoàn thuốc sáp lên.

Mục quang của chàng bỗng ngưng kết, trên mặt sáp có chữ!

Chàng đưa mấy hoàn sáp lên, nhìn ra ba chữ “Hồi Xuân Đường”.

Chữ đỏ lợt, ấn trên sáp.

Lớp sáp cũng rất mỏng, vì vậy hoàn sápnãy khi bị Đỗ Tiếu Thiên bấm phải, liền nứt vỡ, chỗ bị bóp căn bản không thể thấy gì.

May là đại bộ phần không phải là chỗ có ấn chữ, cho nên tuy bị hư hại, vẫn có thể phân biệt ra được ba chữ đó là gì.

Cử động của Thường Hộ Hoa, Dương Tấn đương nhiên đều thấy hết, không đợi Thường Hộ Hoa nói gì, liền bước tới xem thực hư.

Thường Hộ Hoa cũng xoay người, mắt chăm chăm nhìn Quách Phác, hỏi:

– Y quán của ngươi mang tên gì?

Quách Phác không do dự:

– Hồi Xuân Đường.

Thường Hộ Hoa thở dài, từ từ đưa tay ra.

Dương Tấn mắt sáng, vừa thoáng nhìn đã kêu lên:

– Hồi Xuân Đường.

Thường Hộ Hoa còn đưa mấy hoàn sáp đó đến trước mặt Quách Phác, gã dĩ nhiên là nhìn thấy rõ chữ trên mặt sáp.

Quách Phác nghe tiếng đã không khỏi biến sắc. Hoàn sáp vừa đưa đến trước mặt, sắc mặt của gã càng trắng nhợt như một tờ giấy.

Gã hiển nhiên đã thấy rõ mấy hoàn sáp đó, thấy rõ ba chữ in trên mặt mấy hoàn sáp đó.

Thường Hộ Hoa trừng trừng nhìn gã:

– Đây có phải là vật thuộc y quán của ngươi không?

Quách Phác thất thần gật đầu:

– Là dược đơn do tôi tận tay phối chế.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi bằng vào cái gì mà có thể phân biệt được?

Quách Phác đáp:

– Bằng vào dấu ấn đỏ trên mặt sáp.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Dấu ấn có thể làm giả mà.

Quách Phác chợt hỏi:

– Có phát giác màu sắc của cái dấu đỏ đó rất đặc biệt không?

Thường Hộ Hoa gật đầu:

– Thứ màu sắc đó tựa hồ không thường thấy.

Quách Phác nói:

– Thứ màu sắc đó là do tôi tự tay điều chế ra, lại ấn lên lúc sáp cònchưa hoàn toàn ngưng kết, mới biến thành như vậy, người khác cho dù cómuốn làm giả, cũng khó mà tạo được hoàn toàn giống hệt.

Gã thở dài nhè nhẹ:

– Bí mật đó chỉ có một mình tôi biết, hoàn thuốc từ lúc bắt đầu cho tới lúc hoàn thành, tôi đều không mượn tay một ai khác.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi làm vậy có mục đích gì?

Quách Phác đáp:

– Để phòng người ta giả mạo.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Thứ dược hoàn này vốn là để trị bệnh gì?

Quách Phác đáp:

– Đối với mấy thứ bệnh thường gặp, thứ thuốc đó đều có đặc hiệu.

Đỗ Tiếu Thiên xen miệng:

– Cái gọi là Tục Mệnh Hoàn của Hồi Xuân Đường có phải là thứ này không?

Quách Phác gật đầu:

– Chính là nó.

Thường Hộ Hoa hoài nghi:

– Thật là cả mạng cũng có thể nối lại?

Quách Phác đáp:

– Tục mệnh thì chỉ bất quá là khoa trương, chỉ là cái tên đó đã dùng tối thiểu cũng năm chục năm hơn rồi.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Không phải đã nói ngươi tận tay phối chế sao?

Quách Phác đáp:

– Hiện tại thì là tôi tận tay phối chế, trước đây thì không phải, người sáng chế ra nó tịnh không phải là tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.