Thực ra, suy cho cùng, chỉ là vì ta sợ hãi.
Ở làng Ngụy, ta là Ngụy A Thanh, nhưng vào kinh thành, ta còn có thể là ai?
Ta tự biết rõ thân phận mình, ta không thể làm phu nhân của Hoắc tướng quân.
Quan trọng nhất là…
Hoắc Phất Quang chưa từng nói rằng hắn thích ta.
Hoắc Phất Quang lặng lẽ nhìn ta một lúc, đôi môi mím chặt.
Hắn nói:
“Nếu A Thanh không đi, vậy ta cũng không đi.”
Nghe những lời đó, ta kinh ngạc không thôi. Hắn đã được khôi phục chức vị tướng quân, làm sao có thể không trở về?
Hắn lại nói:
“Mưa xuân quá lạnh, chân của ta vẫn chưa lành hẳn. Nếu không có nàng bên cạnh xoa bóp, ta sẽ rất đau.”
Lý do của hắn khiến ta á khẩu nhất thời.
Ta không nhịn được thở dài.
“…Được thôi.”
Cuối cùng, ta vẫn nhượng bộ.
Ta nói:
“Vậy ta sẽ ở lại kinh thành cùng huynh hết mùa xuân. Đợi đến lập hạ, ta sẽ rời đi.”
Khóe môi Hoắc Phất Quang cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Hắn gật đầu:
“Được, A Thanh, nhất ngôn cửu đỉnh.”
16
Từ khi chuyển vào phủ Hoắc, mỗi ngày Hoắc Phất Quang đều sai người mang rất nhiều thứ đến cho ta.
Lụa là gấm vóc, châu báu trang sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-xuan-quang/3736629/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.