Hai người lại thương nghị một chút chi tiết cụ thể về ngày mai, Chu béo sau đó công khai đi từ cửa phòng ra ngoài. Ôn Duyên có chút khẩn trương mà lắng nghe một hồi, hệt như lúc đối phương xuất hiện, vang lên tiếng “chi dát” rất nhỏ, rồi sau đó lại không một tiếng động.
Tạ Sâm nhìn gương mặt khẩn trương hề hề của Ôn Duyên, hình dạng môi đẹp đẽ bị bặm lại đến gắt gao, đường cong từ mũi đến chóp mũi cơ hồ cũng hoàn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, từ góc độ hắn nhìn lại, khóe mắt hơi hơi chếch lên thật giống như đang câu dẫn bản thân, quả thực mỗi một chỗ, đều đánh thẳng vào địa phương ngứa ngáy nhất trong lòng hắn.
Ôn Duyên lớn lên một chút đều không có khí chất nữ nhi, nhưng hắn thật sự trước nay cũng chưa từng thấy, nam nhân nào lớn lên lại đẹp như vậy. Hắn chỉ biết là, Ôn Duyên bên cạnh đây, đã vài lần làm hắn dâng lên loại cảm giác khó khắc chế…….
“Mang tôi vào trong không gian cậu nhìn xem.”
Gì?
Ôn Duyên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Sâm như nhìn quái vật.
“Tôi biết không gian của cậu có thể vào được.” Tạ Sâm vừa nói chuyện, vừa đùa nghịch nhẫn trên tay, “Mang tôi đi vào.”
Ôn Duyên mắt xem xét động tác Tạ Sâm, làm bộ không thèm để ý mà thử nói: “Cái gì đi vào không đi vào, chẳng lẽ, không gian của Ngô Mộng, còn có thể tiến……”
Ôn Duyên không nói ra hết, bởi vì hắn vừa nói vừa chú ý biểu tình của Tạ Sâm, mỗi một chữ mình nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-tuong-long-tu-nam-chu-a/2038022/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.