04.
Sau khi gửi cho những người khác rất nhiều tin nhắn Weixin để chắc chắn với họ là không có gì xảy ra, Lưu Dã kéo Nhậm Hào rời khỏi bệnh viện.
“Em bị sao vậy?”
Hiếm hoi lắm hắn mới thu lại cái vẻ thiếu đánh của mình, trông giống hệt một đứa trẻ đã mắc lỗi. Tối hôm qua, hắn đợi ở ngoài quá lâu, bây giờ bệnh cảm trở nặng, giọng nói cũng khàn khàn.
“Không có gì, bác sĩ nói là em mệt nhọc quá độ, kê một ít thuốc điều trị. Uống vài ngày là ổn.”
Anh giơ bình thuốc nhỏ lên lắc lắc trước mặt hắn, nhãn thuốc đã bị xé bỏ. Hắn cười cười, tự nhiên đặt tay lên vai anh. Bình thường anh chắc chắn sẽ ghét bỏ mà đẩy hắn ra, nhưng bây giờ thì không. Anh cảm thấy, hình như đang có một chiếc lông chim đang nhẹ nhàng rơi rồi dừng trên vai mình, thế nhưng anh chẳng thể thở nổi.
Cuối đơn thuốc bị anh xé thật ngay ngắn viết vài chữ - bệnh Alzheimer*.
*: căn bệnh gây ra tình trạng suy giảm trí nhớ, suy nghĩ và hành vi, là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ.
Anh nghĩ, mình đã vật lộn nhiều năm như thế rồi, cái gì cũng đã từng gặp qua, có thể bảo vệ người khác, thế nhưng khi đến phòng chờ và nhìn thấy Nhậm Hào đang mỉm cười, vẫy tay với mình, anh vẫn sợ hãi. Anh chưa từng nghĩ, có người bỗng một đêm gần gũi mình biết bao, nhưng cũng bỗng một đêm lại cách mình thật xa thật xa. Dường như một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-tinh-nha-tri-bien-hoa-va-ca/2424542/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.