Chương trước
Chương sau
Âm cuối vừa dứt, mây đen tán đi, bầu trời trong xanh trở lại, cứ như là vừa mới chuyển từ đêm tối sang ban ngày. Kỳ Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh A Thổ vỗ vỗ vai y nói: “Hài tử đừng sợ, còn có chúng ta đây mà, ha? Đừng khóc.”
A Thổ thoáng thả lỏng xuống, ngồi bệt trên đất, lại khôi phục về vẻ mặt ngây ngốc chất phác ban đầu, nào còn nửa phần tư thế oai hùng dám thét to với Ma Quân ban nãy. Kỳ Thiên Hữu lắc đầu, giao y cho Liễu Mộ Ngôn chiếu cố, cũng không thèm nhìn đến Liễu Mộ Ngôn, nhìn vào ánh mắt của hai nhi tử, phụ tử ba người đều biết đây chỉ là sự bắt đầu, sợ rằng kế tiếp sẽ còn một trận đấu chật vật cần phải vượt qua nữa.
Ma Quân thực hiện đúng như lời uy hiếp của hắn, kế đó không có giây phút nào Kỳ Lân thôn không sống trong sự sợ hãi, cách một đoạn thời gian trong tộc sẽ có người bị mất tích, ngay từ đầu chỉ nghĩ rằng người nọ âm thầm rời thôn ra ngoài chơi nên cũng không có chú ý tới, nhưng càng ngày số người mất tích càng nhiều, người nhà bạn đời của bọn họ cũng không biết họ đã đi nơi nào, đến cả Mã tiên sinh đã hơn 70 tuổi cũng biến mất chỉ trong vòng một đêm, Kỳ Thiên Hữu biết, càng ngày càng không có biện pháp cứu vãn chuyện này nữa rồi.
Có thể bắt người dưới sự bảo vệ của kết giới, người làm được chuyện này cũng chỉ có Ma Quân mà thôi, cho dù Kỳ Thiên Hữu có sốt ruột bao nhiêu đi chăng nữa, điều hắn có thể làm cũng chỉ là gia tăng chữa trị kết giới, sau đó tuần tra ngày đêm cùng hai nhi tử, không để cho ai thừa cơ lợi dụng đi vào thôn bắt người được.
Kể từ đó, tự nhiên là đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ, bọn họ không dám nói tình huống trong thôn cho Liễu Nghi Sinh biết, sợ y ở bên ngoài một mình sẽ lo lắng, la hét đòi trở về, y có trở về cũng không làm được gì, không những vậy còn khiến cho hai huynh đệ bọn họ phải phân tâm sợ rằng không biết người bị bắt kế tiếp có phải là y hay không, nếu thật sự xảy ra chuyện đó nhất định bọn họ sẽ sụp đổ mất, không bằng cứ để y ở lại Du Châu, chí ít cũng có thể bình an được một đoạn thời gian.
Thôn dân của Kỳ Lân thôn đều là người có tâm địa thiện lương, cho dù còn chưa biết rõ tung tích của người nhà bọn họ, rất có thể là Ma Quân đã ra tay, nhưng bọn họ lại chưa từng trách tội A Thổ bao giờ, không chỉ vậy ai cũng đồng tình với y, phải ở cùng một chỗ với người hỉ nộ vô thường, xuống tay tàn nhẫn như Ma Quân, hài tử này đã phải chịu bao nhiêu tội, bị bao nhiêu ủy khuất rồi chứ?
Bọn họ không giận chó đánh mèo với A Thổ, A Thổ lại càng tự trách hơn. Bởi vì y, cuộc sống bình yên của thôn dân đã một đi không trở lại, bầu không khí phồn thịnh tươi tốt, nhàn nhã lúc ban đầu đang chậm rãi biến mất, hiện tại người người trong thôn đều cảm thấy bất an, đã không còn nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng, y đã áy náy gần chết, nghĩ đến hết thảy đều do bản thân mình quá sợ chết, cũng vì tham sống sợ chết mà tạo nên hậu quả nghiêm trọng cho dân làng.
Y đến tìm Liễu Mộ Ngôn khóc kể cảm giác tội lỗi của mình, Liễu Mộ Ngôn chỉ nói y đừng suy nghĩ nhiều, Kỳ Lân đâu phải là giống loài vừa mới bị người khác uy hiếp liền cúi đầu, trong khung của mọi người đều rất kiên cường, đây cũng không phải lỗi của y.
Sao lại không phải lỗi của y cơ chứ? Hiện tại y thật hận tại sao lúc mình vừa mới trốn ra còn không chịu chết quách đi cho xong, nếu không cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện, liên lụy đến nhiều người như vậy?
Nếu như Thương Kỳ trở lại buộc y, y sẽ không trốn cũng không núp nữa, chỉ vì một kẻ vô dụng nhỏ nhoi như y lại khiến cho tộc nhân phải chịu đủ uy hiếp, làm sao y có thể yên tâm thoải mái cho được? Cùng lắm là bị hắn bắt trở về, lại trở thành vật độc chiếm của hắn, như vậy cũng không khác cuộc sống trước đây là bao, rồi sẽ có một ngày Thương Kỳ hết hứng thú với y, y sẽ chờ đợi ngày đó đến đây, tới khi đó y sẽ quay trở về, làm trâu làm ngựa cho tộc nhân để báo đáp đại ân đại đức của bọn họ.
Kỳ quái là, Ma Quân cũng không có ra mặt nữa, nhưng sự nguy hiểm đang vờn quanh Kỳ Lân thôn cũng không có tán đi, mặc dù dưới sự phòng hộ của đội tuần tra do giống đực trưởng thành tự thành lập canh giữ ngày đêm, cũng đã không còn người mất tích nữa, nhưng mọi người vẫn không dám thả lỏng, vốn dĩ trong thôn cũng không có bao nhiêu người, mỗi người đều là một thành viên quan trọng trong gia đình, là ai cũng sẽ không thể tiếp thu chuyện trong nhà cứ biến mất 2 rồi lại 3 người đi.
“Đây không phải là biện pháp…” Liễu Mộ Ngôn tìm đến A Thổ nói: “Ngươi đã lớn lên từ nhỏ cùng với Thương Kỳ, phải có hiểu biết nhất định về bản tính của hắn, đến nay hắn còn chưa chịu ra mặt, nhưng chúng ta lại phải đưa tộc nhân trở về, phải làm sao thì mới có biện pháp kéo hắn ra mặt đây?”
Đôi mắt đẫm lệ của A Thổ lóe lên một cái, lắc lắc đầu nói: “Hắn tính tình không tốt, lại có thói quen kiêu căng từ nhỏ, có thù tất báo. Lần trước do ta kích động, mở miệng không lựa lời, làm mất mặt hắn như vậy, nếu hắn còn chưa ép chúng ta đến đường cùng, cho dù ta có muốn quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ chưa chắc đã có cơ hội đâu.”
Liễu Mộ Ngôn im lặng một hồi, rồi nói: “Cũng không phải ta muốn thăm dò chuyện của ngươi, chỉ là sự chấp nhất mà Ma Quân dành cho ngươi cũng liên quan đến sự an toàn của những tộc nhân đã bị bắt đi kia. Nếu như hắn hận ngươi, tự nhiên sẽ không giữ mạng của bọn họ lại, nhưng hắn… Nếu hắn yêu ngươi, thì sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình. Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc tình cảm mà hắn dành cho ngươi là như thế nào?”
A Thổ cúi đầu, không biết phải làm sao. Thương Kỳ là yêu y hay hận y? Y cũng thường tự hỏi bản thân mình như thế.
Từ nhỏ Thương Kỳ đã rất dễ nhìn, đẹp hơn y nhiều lắm, tuấn mỹ lại tà mị, là mỹ nhân trên trời dưới đất đều khó tìm được. Từ rất lâu trước đây, y đã đánh mất tim mình ở chỗ của Thương Kỳ rồi, nhiều năm như vậy, y cẩn cẩn thận thận hầu hạ hắn, một đại nam nhân lại cam nguyện nằm ở dưới thân của hắn, thỉnh thoảng hắn nở nụ cười với mình, y đều sẽ cao hứng đến mức ngủ không được, hắn nói muốn ở cùng một chỗ với mình, y có cảm giác cứ như bản thân đang nằm mơ hoàn toàn không có cách nào tin tưởng được. Một nam nhân tầm tầm thường thường có địa vị như y thì có tài đức gì mà có thể nhận được sự quan tâm của Thương Kỳ giống như thiên thần hạ phàm này đây?
Quả nhiên toàn bộ đều là giả dối, Thương Kỳ chỉ đùa bỡn với tình cảm của y, chứ cũng không phải thực sự thương yêu gì y cả. Nói cách khác, nếu như hắn thương y, sao có thể nhẫn tâm thương tổn y đến vậy, còn nếu như hận y, tại sao lại không trực tiếp giết y cho rồi, từ nay về sau không còn gặp mặt nữa?
A Thổ nghĩ không ra tình cảm phức tạp của Ma Quân đại nhân, càng không rõ là tại sao đã cách một năm rồi, hắn vẫn còn chấp nhất y như vậy, chẳng lẽ là do không còn món đồ chơi tri kỷ 20 năm, cho nên hắn bắt đầu cảm thấy luyến tiếc đứng sao? A Thổ không biết nên cảm thấy vui mừng hay bi ai vì sự chấp nhất của hắn, vui vì hắn vẫn còn quan tâm mình, vô luận cái loại quan tâm này có phải là tình yêu hay không, ít ra hắn cũng không có quên y; bi ai là ở chỗ, có đôi khi y hận không thể khiến cho hắn dứt khoát quên mình đi, cuộc sống tại Kỳ Lân thôn rất bình thản, không có tình yêu vui thích, cũng không có thương tâm rơi lệ thống khổ, loại cuộc sống bình thản không có gì lạ này mới đúng là cuộc sống mà y vẫn hằng mong ước.
Nhớ lại toàn bộ những ngày đã ở chung từ rất lâu cho tới nay, A Thổ nhìn Liễu Mộ Ngôn, thâm tình kiên định nói: “Nếu muốn ép hắn xuất hiện, cũng không phải là không có biện pháp, nhưng ta lại không quá chắc chắn, chỉ có thể thử một lần mà thôi.”
Kỳ Thạc Kỳ Canh cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi cuộc sống như vậy nữa rồi.
Ban đầu đã hứa hẹn với nhau, tuy rằng buổi sáng không thể gặp mặt nhưng đến tối còn có thể cùng ôm nhau ngủ, sẽ thường xuyên bế nhi tử đến thăm Tiểu Liễu Nhi, nhưng kể từ sau khi tên Ma Quân chết tiệt kia xuất hiện, lời hứa đó chưa từng được thực hiện qua.
Sống hơn 20 năm, có bao giờ phải chịu đựng những ngày thống khổ như thế này đâu? Bọn họ nhịn a nhịn, chống a chống, thực sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể chia ra mỗi người đi một đêm. Có đôi khi một đêm kia cũng không quá êm đẹp, Tiểu Liễu Nhi nào phải kiểu người sẽ giấu chuyện ở trong lòng mà không hỏi ra miệng? Y đã sớm phát hiện ra trạng thái của hai người khác thường, hỏi vài câu đều bị bọn họ trả lời cho có lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại.
“Kỳ Canh, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nếu như ngươi còn không chịu trả lời thành thật, từ nay về sau đừng trở lại đây gặp ta nữa!”
“Bảo bối, ta thật sự không có lừa ngươi, gần đây chỉ là do bọn ta phải hao tổn quá nhiều pháp lực, cho nên cơ thể mới có chút uể oải. Không thể cùng đến thăm ngươi, là bởi vì buổi tối Kỳ Thạc phải cùng đi làm việc với phụ thân mà thôi.”
Liễu Nghi Sinh nào có dễ dụ như vậy, nghe hắn mượn cớ quang minh chính đại thế này, càng thêm lấn tới hơn: “Vậy hài tử đâu? Sao ngươi có thể tới đây mà lại không thể đưa con đến thăm ta? Ngươi có gì tốt để xem chứ?”
“Ngươi xem ta phong trần mệt mỏi tới đây, còn phải ngụy trang thành một con khoái mã như vậy, làm sao có thể cõng theo hai nãi oa tới nữa chứ? Đặt trên lưng sợ té, ngậm trong miệng thì lại sợ bọn chúng khó chịu không phải sao?” Kỳ Canh gãi đầu một cái, vắt hết óc bịa ra lý do chống chế, kéo người vào trong lòng trấn an.
“Thế nhưng ta nhớ bọn nhỏ nha. Cũng không biết các ngươi có chiếu cố bọn chúng được tốt hay không, đã cao hơn được chút nào chưa, đã có thể bước đi rồi hay chưa, đã lâu chưa được gặp nên mỗi lần nằm mơ ta đều mơ thấy bọn nhỏ, mà các ngươi lại không chịu cho ta gặp chúng!” Liễu Nghi Sinh càng nghĩ càng thấy ủy khuất, giãy ra khỏi vòng tay của Kỳ Canh đấm vào người hắn.
Kỳ Canh đâu thèm để ý tới động tác khoa chân múa tay này, chờ đến khi y trút giận xong rồi mới cười khổ nói: “Được rồi bảo bối, ta cũng chỉ có thể ôm ngươi một lát mà thôi, ngày mai lúc trời vừa sáng ta lại phải chạy trở về rồi nha, ca hứa với ngươi, sau khi xử lý xong công chuyện liền đưa nhi tử đến cho ngươi, ở lại với ngươi thật lâu thật lâu, mỗi ngày đều ở cùng ngươi, có được không?”
Nói thì nói như vậy, cũng không phải Liễu Nghi Sinh không đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của bọn họ, thuận theo để mặc cho hắn ôm lấy mình, giơ tay lên sờ sờ gương mặt góc cạnh rõ ràng, cũng thả nhẹ thanh âm xuống khẽ nói: “Có phải tại ta rời đi nên phụ thân mới làm khó dễ các ngươi hay không?”
Kỳ Canh cười ngây ngô, bởi vì được y quan tâm nên gần như toàn bộ mệt nhọc trên người đều đã tan biến. Hắn nắm lấy tay của Liễu Nghi Sinh cọ loạn lên chiếc cằm đầy râu của mình, cọ đến khi tay của y đỏ ửng mới đưa tới bên môi hôn một cái: “Không có bị làm khó dễ gì cả, thân thể của các ca ca khoẻ mạnh, trừ ngươi ra, còn có ai có năng lực có thể làm khó bọn ta được chứ?”
Nói xong, Kỳ Canh còn không biết xấu hổ mà cọ cái vật đã hơi ngẩng đầu lên trên đùi y, có thể thấy được cái kiểu làm khó mà hắn nói là loại nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.