Chương trước
Chương sau
Thấy cuối cùng các nhi tử cũng đã giải quyết dứt điểm chuyện kia, Kỳ Thiên Hữu vừa vui vừa buồn. Vui chính là sau khi trải qua nhiều khảo nghiệm như vậy, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng từ hữu tình thành thân thuộc. Tuy rằng nhi tử không có địa vị gì, Tiểu Liễu Nhi lại tựa như nữ vương trong nhà, nó bảo nhi tử đi hướng đông, các nhi tử ngay cả dũng khí nhìn về phía tây cũng không có. Nhưng con người coi trọng nhất chính là cam tâm tình nguyện, đối với những người không cam tâm, cho dù ngươi phủng người nọ như thần tiên, đều có thể nghẹn một hơi có cảm giác như bản thân sống không bằng chết, đối với những người cam tâm tình nguyện, đừng nói đến chuyện ngươi thấp kém, cho dù là dùng cả sinh mệnh ra cố gắng cũng không có gì hảo tính toán cả.
Kỳ Thiên Hữu thở dài, tính cách của hai nhi tử so với hắn thì cường thế hơn nhiều lắm, Kỳ Thạc bề ngoài ôn nhu, nhưng nội tâm lại kiên nghị quả cảm, chuyện đã quyết định cũng sẽ không quay đầu lại, Kỳ Canh càng thẳng thắn bộc trực, kiên định chấp nhất. Nhưng về điểm làm trâu làm ngựa không tiếc chút gì với người yêu này, ngược lại học được từ mình đủ 10/10.
Vận khí của bọn nó thật tốt, tiểu người yêu thanh mai trúc mã lại cực yêu tụi nó, trong mối quan hệ này không có chuyện không thể tha thứ cho sự lừa dối, thương tổn, phần tình cảm từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên so với sự kết thân từ ái mộ càng thêm vững chắc, hắn tin tưởng trừ phi là sinh lão bệnh tử, cũng sẽ không có điều gì có thể khiến cho ba đứa nhỏ xa rời nhau. Nhưng bản thân mình lại không có được cái loại vận khí kia, người mình yêu suốt nửa đời này đến bây giờ vẫn còn hờ hững với hắn, từ sau khi con dâu dọn sang đây, không chút do dự mà dời về nhà, tuy rằng hai nhà cách nhau không xa, lúc y ngủ trong cùng một gian phòng với mình thì hai người cũng chưa từng làm chuyện gì vượt rào, có thể ở cùng một chỗ, ngửi thấy hương vị của y, liền khiến hắn thấy không khỏi cảm động và thoải mái, thật muốn cứ tiếp tục như thế cả đời, ngủ trên chăn dưới đất cả đời thì thế nào? Chung quy so với một mình ngủ trên giường lớn trống rỗng, nhớ đến người nọ cũng là một mình làm bạn với ánh trăng thê lương rồi đi vào giấc ngủ sẽ tốt hơn rất nhiều rất nhiều đó.
Có vẻ như vết thương của Kỳ Thạc và Kỳ Canh khỏi rất nhanh, chỉ trong vòng bảy tám ngày cả trong lẫn ngoài đều được dưỡng đến không sai biệt lắm, vết thương vừa khỏi, tâm tư của nam nhân sẽ luôn không chịu nổi tịch mịch, hôm nay thừa lúc Tiểu Liễu Nhi bị Kỳ Thiên Hữu gọi đi ăn thử điểm tâm hắn vừa mới phát minh ra, Kỳ Canh số khổ bị Kỳ Thạc xúi giục, đi tìm Liễu Mộ Ngôn.
“Con có chuyện gì?” Liễu Mộ Ngôn vẫn lãnh đạm như vậy, thấy “con rể” của mình đột nhiên tới chơi, lông mi chưa từng động một lần. Y vừa hái dược trở về, mới để mọi thứ lên bàn rồi ngồi xuống, hiếm khi Kỳ Canh thông minh lanh lợi mà châm trà dâng lên cho nhạc phụ.
“Tế tự đại nhân, con… Con chỉ là muốn đến hỏi thăm về tình huống sinh con của Tiểu Liễu Nhi mà thôi.” Hắn gãi đầu một cái, lúng ta lúng túng nói. Trong lòng thì lại mắng Kỳ Thạc đến cẩu huyết lâm đầu, chuyện tốt hắn chiếm, loại chuyện khổ cực này liền giật dây mình làm, lẽ nào hắn không biết nhạc phụ nhà mình khiến cho người khác rất khó mở miệng hỏi loại chuyện này hay sao a!
“Ngồi.” Liễu Mộ Ngôn nâng tay lên một cái, Kỳ Canh không dám không nghe theo nên lập tức ngồi xuống.
“Khoảng chừng một tháng nữa thì nó sẽ lâm bồn, ba ngày trước khi lâm bồn sẽ biểu hiện trạng thái mang thai. Bởi vì đã ăn xong quả xanh ngọc mà hai đứa đổi mạng để lấy nên vấn đề không lớn, ta có kinh nghiệm đỡ đẻ nên hai đứa cũng đừng quá lo lắng.”
“Chuyện này đương nhiên là bọn con biết rồi… Ý của con là chỉ… Là chỉ chuyện kia.” Kỳ Canh đã sắp tự cắn đầu lưỡi của mình luôn rồi, nào có chuyện tiểu bối hỏi thăm trưởng bối về cái loại vấn đề này cơ chứ! Cho dù mình là giống đực da dày thịt béo cũng sẽ cảm thấy xấu hổ có được hay không!
“Chuyện gì?” Liễu Mộ Ngôn cau mày hỏi, thấy thanh niên bình thường cẩu thả đột nhiên ngượng ngượng ngùng ngùng, nhưng trái lại có vài phần đáng yêu.
“Chính là… Bọn con có thể… Sinh hoạt vợ chồng hay không?”
Kỳ Canh không được tự nhiên, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề. Kỳ thực từ lần trước sau khi giáo dục Tiểu Liễu Nhi nhận thức thân thể thần bí của y xong, hai người bọn họ cũng đã có chút nhịn không được, hống Tiểu Liễu Nhi giúp bọn giải quyết sơ sơ vài lần. Thế nhưng tựa như kiểu đã được ăn thịt rồi lại bị bắt ăn chay, đã ăn qua sơn hào hải vị ai còn có thể mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng mà vui vẻ chịu đựng cho được? Nhưng lại lực bất tòng tâm, hiện tại thân thể đã khỏe lên, có ai không hy vọng sẽ cùng người yêu cộng phó vân vũ, súng thật đao thật, chiến đấu trực diện?
Chỉ là vợ còn đang mang thai cục cưng, ba người đều lo lắng đến sự thoải mái của hài tử, cho nên phần nhiều đều là dùng tay dùng miệng, gãi không đúng chỗ ngứa để tạm an ủi.
Đêm qua hai người đã sắp nhịn không được mà ăn kiền mạt tịnh thiên hạ tươi đẹp dưới thân, tại thời điểm quan trong nghe thấy một câu coi chừng cục cưng của Tiểu Liễu Nhi, nhất thời đè ép dục hỏa của hai người xuống. Cho dù tay miệng có bao nhiêu tốt, nhưng làm thế nào có thể so được với địa phương khiến cho người khác không ngừng tiêu hồn của Tiểu Liễu Nhi đây? Đáng thương cho thân là tướng công như bọn họ, chân chính ăn được cũng chỉ có một lần đêm động phòng hoa chúc, chính là dưới tình huống không có bảo bối kìa. Hiện tại đôi bên lưỡng tình tương duyệt, muốn tiến thêm một bước là da thịt tương thiếp, nhưng mà dục vọng lại không có nơi nào phát tiết.
Thế nhưng vật nhỏ kia lăn qua lăn lại bảo bối của bọn họ đến sắp mất gần nửa cái mạng, làm gì còn người nào can đảm dám hành động thiếu suy nghĩ nữa đây? Chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, muốn chờ sau khi vật nhỏ đi ra, hảo hảo mà đánh cái mông của nó để giải tỏa sự tức giận dục cầu bất mãn của hai phụ thân.
Liễu Mộ Ngôn nghe xong vấn đề này, hiếm khi mới có chút xấu hổ, y mượn việc uống trà để che giấu một chút, còn cố ý ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Chỉ có mấy ngày thôi cũng không nhịn được sao?”
Mặt Kỳ Canh đã đỏ như gan heo, chuyện này sao mà nhịn được, mỗi ngày tâm can bảo bối đều ngủ trong lòng của mình, để người ta hôn để người ta sờ, kêu dễ nghe đến nguy, người nọ cũng nhu thuận đến nguy, đừng nói chi là phản ứng có bao nhiêu tốt đẹp có bao nhiêu mẫn cảm. Mỗi lần chỉ còn thiếu một bước cuối, rõ ràng đã cố kiếm chế, nhưng nếu kéo dài thêm chút nữa hắn và Kỳ Thạc đều không cương nổi mất. Nếu không thể nhịn được nữa, sao Kỳ Thạc có thể không gạt hắn chạy tới hỏi tế tự đại nhân một vấn đề không thích hợp như thế chứ?
“Cũng… Cũng không phải là nhịn không được… Chỉ là tùy tiện… Tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Liễu Mộ Ngôn nghe hắn nói lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng, cũng ngượng ngùng làm khó hắn, thế là giả bộ bình tĩnh vô ba nói: “Hiện tại không được, Tiểu Liễu Nhi là lần đầu mang thai, tuy rằng đã ăn quả xanh ngọc, nhưng thân thể của nó cần có thời gian để thích ứng với việc dựng dục tiểu kỳ lân. Đến lần mang thai thứ hai, cũng không còn gì để bận nữa…”
“Tế tự đại nhân nói vậy, có nghĩa là nếu sau này có thêm cục cưng, liền không còn cố kỵ gì nữa sao?” Tuy rằng Kỳ Canh không được nghe một đáp án hài lòng, nhưng đây vẫn có thể xem như là một tin tức tốt rồi.
“Sao có thể không cố kỵ! Đám ngựa đực bọn bây đều dùng nửa người dưới để suy nghĩ hay sao? Tới chuyện này cũng nhịn không được thì sao có thể làm tướng công của người khác? Không những bây giờ không được, sau khi sinh xong trong vòng một tháng cũng không được, hai đứa nên thu liễm tâm tư hạ lưu lại, chiếu cố cho vợ và hài tử mình thật tốt mới là đúng đắn!” Mày kiếm của Liễu Mộ Ngôn vểnh ngược lên, trong lời nói có ý tứ chỉ trích, Kỳ Canh vội ngồi nghiêm chỉnh lại, ngược lại dù có bị mắng cũng không dám lắm mồm.
Liễu Mộ Ngôn nghĩ đến cũng biết đòi hỏi bọn nó cái gì mà tương kính như tân, thanh tâm quả dục, đơn giản chính là đàn gảy tai trâu, mắng thêm vài câu, thấy có chuyển biến tốt liền ngừng lại. Y nghĩ nghĩ lại bất đắc dĩ mà dặn dò: “Nếu như thực sự không nhịn được, trước khi lâm bồn, cũng có thể. Rất có lợi cho hài tử.”
Nhạc phụ đại nhân nói không rõ ràng, nhưng trong nháy mắt Kỳ Canh liền hiểu ý, mới vừa rồi còn lo củng cố quyết tâm chỉ cần thống khổ nghẹn thêm hai tháng nữa nhưng lập tức đã nhận được cứu rỗi, nhất thời tâm tình trở nên rất tốt, xuân về hoa nở, mừng đến mức thiếu chút nữa đã chảy nước mắt! Nếu không phải người trước mặt là nhạc phụ đại nhân băng sơn hắn đã muốn ôm lấy y một cái thật chặt rồi.
Kể từ ngày ấy, hai người lại có thêm một sở thích nhận không ra người, đó chính là ghé vào trên bụng của Liễu Nghi Sinh nói chuyện với mầm mống be bé của cục cưng, nói đến vô cùng kỳ quặc, khi thì khuyên nó nhanh nhanh lớn lên, khi thì cưỡng bức dụ dỗ muốn đánh mông của nó, Liễu Nghi Sinh bị hai người khiến cho dở khóc dở cười, chỉ có thể cho rằng bọn họ sắp phải làm phụ thân, suy nghĩ có hơi không bình thường, nếu như chờ đến khi sinh xong rồi còn cằn cằn nhằn nhằn, mất hết thể diện như vậy, y sẽ lập tức bỏ hai người, cự tuyệt thừa nhận hai phụ thân không đứng đắn này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.