Buổi chiều do được ăn điểm tâm nên vẻ mặt Liễu Nghi Sinh rất thỏa mãn, y lau lau miệng, cầm lấy bản gia quy được Kỳ Canh chép hai mươi lần lên, làm bộ lật xem một chút, thấy chữ xấu xấu quả nhiên không sai biệt so với chính mình lắm, hài lòng gật đầu khích lệ nói: “Coi như ngươi chép không tồi, ta phải về nhà dùng bữa tối đây, ngày mai lại tìm các ngươi chơi tiếp.”
“Trừ bỏ ăn chính là chơi, ngươi là tiểu trư sao?” Cánh tay trái của Kỳ Canh do chép quá nhiều nên có chút run rẩy, nói móc một chút. So với Kỳ Thạc, hắn càng thích khi dễ chế giễu Liễu Nghi Sinh, cũng không biết tại sao mỗi lần y tức giận nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại đến mắng hắn, trong lòng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, bị y đánh một trận càng làm cho cả người thoải mái không chịu được.
“Hừ ta là tiểu trư vậy ngươi có cái gì để mà đắc ý? Có bản lĩnh ngươi đừng chơi với tiểu trư đi, không thôi ngươi chính là trư bằng cẩu hữu!” Đương nhiên Liễu Nghi Sinh sẽ không chịu thua mà đáp trả lại. Cái câu trư bằng cẩu hữu này chính là một thành ngữ mới mà y vừa học được, hiện tại dùng để hình dung Kỳ Canh xấu xa thực sự là thích hợp nhất.
“Ta mới không phải trư cẩu, ta thế nhưng lại là. . .” Hắn vừa muốn thốt ra, đã bị Kỳ Thạc trừng mắt một cái nghẹn trở về. Phụ thân ngàn dặn vạn dặn không thể để thân phận bại lộ trước mặt Tiểu Liễu Nhi, thế nhưng đường đường là thần thú kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-thu-thua-song/1341957/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.