Lạc Hân ngồi đọc những tin tức trên mạng, nhìn thấy toàn những bình luận mắng chửi Triệu Hoàng cô cảm thấy rất hả hê, đây chỉ là bước đầu mà thôi.
Cô sẽ khiến cho hắn chịu thiệt hại lớn hơn nữa, Lạc Hân là người có nợ phải tính có ơn phải trả, ơn đã tính xong ở kiếp trước rồi nợ phải tính thôi.
Bổng điện thoại cô reo lên nhìn thấy số lạ cô vốn không nghe, tin nhắn lại tới nhìn dòng nhắn gửi đến cô mới biết số này là của ai.
- Sao không nghe máy, chú của em nè.
Điện thoại lại nhận được cuộc gọi đến cô nhấc máy lên nghe: " Tôi nghe "
" Sao giọng em lạnh nhạt với anh thế? Ai chọc em giận sao? "
" Không có ai chọc tôi giận, anh gọi tôi có việc gì không? "
" Nhớ em gọi không được sao! "
Cô cười trừ ông anh này lại tiếp tục thả thính cô nữa rồi, tuy cô nghe có chút vui vẻ trong lòng nhưng lời nói lại trái ngược.
" Anh rảnh như vậy? "
" Gọi với em một chút cũng không ảnh hưởng gì, em đang làm gì đó? "
" Tôi đang ở nhà bạn thôi, ờ...cảm ơn đã giúp tôi nhé! "
" Cảm ơn suông như vậy ư? "
" Vậy anh muốn sao? "
Mạnh Dịch Luân xoay bút mỉm cười, anh nhẹ nhàng nói cho cô nghe.
" Tối đi ăn cùng anh được chứ? "
" Hiện tại đang trong tình hình không tiện, nếu ai chụp hình tôi di cùng người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-ruby/3419966/chuong-14.html