Lúc Tần Gia Mộc và Nhược Hàm đến bệnh viện là hai giờ sáng. Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, bên ngoài là ba mẹ của Lục Thanh Thương đang mắng nhiếc liên tục, người bị mắng không ngoài dự đoán là Liễu Tư Nguyệt. Cô ta không hề né tránh, chỉ cúi đầu xuống, mái tóc dài rũ rượi che đi gương mặt làm người đứng từ xa không nhìn rõ cảm xúc của cô ta, đối diện là mẹ Lục vừa khóc vừa chửi cô ta bằng những lời lẽ thậm tệ:
"Cô đúng là đồ yêu nghiệt! Cô hại con trai của chúng tôi chưa đủ hay sao mà giờ còn dám đến đây. Nếu không bởi vì cô thì nó có ở đây không?"
Bà nói xong một hồi lại ôm mặt khóc. Lục Thanh Thương là con trai duy nhất của họ, hiện tại gặp chuyện như vậy sao có thể không đau khổ. Cảm giác cận kề với việc mất đi một người mình vô cùng yêu thương, thậm chí là hoàn toàn mất đi người đó, Nhược Hàm từng trải qua nhiều năm trước. Cũng là khung cảnh ảm đạm này, trước phòng phẫu thuật, ba mẹ Từ nghẹn ngào nói từng câu từng chữ đau đớn nhất cho cô, đã gieo cho cô nỗi khổ đau suốt bao năm.
Loại cảm giác ấy, cả đời này không thể quên được.
Tần Gia Mộc cùng Nhược Hàm đi đến gần, cô cúi người xuống đỡ mẹ Lục đứng dậy khỏi nền đất lạnh toát, muốn bà ngồi xuống ghế bình tĩnh lại. Dẫu sao hiện giờ đèn phòng phẫu thuật còn sáng, tức là vẫn còn hy vọng. Trong một khắc liếc nhìn sang Liễu Tư Nguyệt vẫn cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/3724669/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.