Ngày hai mươi tám tháng một, Nhược Hàm đã về nhà được một tuần.
Sáng sớm tinh mơ, khi ông mặt trời còn chưa ló dạng thì Alice đã gõ cửa phòng cô ầm ĩ quấy phá giấc ngủ cô.
Nhược Hàm lười biếng ngồi dậy, nhăn nhăn nhỏ nhé mở cửa, giọng cộc cằn: “Mới sáng
sớm chị làm ồn ào gì thế?”
Trái ngược với bộ dáng lôi thôi của cô, Alice chắc hẳn đã dậy từ rất sớm, quần áo là lượt cẩn thận, mái tóc dài được búi cao gọn gàng. Hai người mặc dù là chị em ruột nhưng nhìn qua lại không giống nhau lắm, bởi vì Alice trông giống mẹ, ngay cả mái tóc cũng là tóc nâu sáng hơi vàng vàng, còn Nhược Hàm lại giống ba nhiều hơn, có lẽ nét duy nhất được thừa hưởng ở mẹ chính là đôi mắt và hàng mày.
“Làm gì mà ăn mặc đẹp đẽ thế?” Nhược Hàm nhíu mày, nhìn Alice một lượt từ trên xuống dưới, “Còn dùng nước hoa nồng nặc nữa, em không ngửi nổi.”
Cô nói xong, đưa tay phẩy phẩy trước mũi. Alice ngạc nhiên hỏi: “Em không thích mùi này sao? Để chị đi thay bộ khác.”
Cô ấy vừa định quay người đi về phòng mình lại nói với Nhược Hàm: “Em tranh thủ thay quần áo đi rồi đợi chị một chút, chị thay xong sẽ sang tìm em luôn.”
Nhược Hàm bị một màn này của Alice làm cho đầu óc xoay vòng vòng vì khó hiểu. Mới sáng ra cô đã bị phá giấc ngủ, còn bị hành động kỳ cục của chị làm cho ngẩn ngơ đến bực mình. Nếu là ở nhà thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/3628627/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.