“Bệ hạ…..” 
Cả hoàng cung sơn một màu đỏ rực xen lẫn ngói vàng nguy nga lộng lẫy không đâu sánh bằng, nhưng lại tĩnh mịch một cách kỳ lạ. Trong đại điện rộng lớn không có lấy một bóng binh lính hay cung nhân hầu hạ, chỉ có nữ tử mặc phượng bào, đầu đội mão phượng, thoạt nhìn vô cùng cao quý, thế nhưng lại ngồi bệt xuống nền đất, cùng theo đó là tiếng khóc rất mỏng. 
Ở nơi cao nhất kia, nam nhân khoác trên mình long bào đang ngồi chễm chệ ở nơi đó, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng. 
Bên ngoài tối tăm âm u đến lạ thường. Gió thổi từng đợt lành lạnh khiến người ta phải buốt sống lưng. Lại nhìn lên trời cao, mây đen từ lúc nào đã kéo đến, kết thành một tấm lưới khổng lồ che kín bầu trời. 
Không gian ngoài trời và bên trong cung điện lạnh lẽo này, quả là không thể hài hòa hơn. 
Nữ tử ngồi trên đất đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt đã sưng phù lên, sự thê lương cùng thống khổ đong đầy nơi đáy mắt. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng chất vấn hoàng đế: 
“Bệ hạ vì sao lại đối xử với thần thiếp như vậy? Thần thiếp chỉ là làm theo trách nhiệm của một vị hoàng hậu, trách nhiệm quản lý lục cung, nhưng bệ hạ lại vì ả Lâm thị đó mà làm trái với cung quy của tổ tiên.” 
“Thế nào là làm theo trách nhiệm của hoàng hậu? Nàng dám ra tay nặng với nàng ấy như thế, còn dám nói là để quản lý lục cung, còn trách trẫm sao? Nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914242/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.