Ba ngày sau, tức ngày hai ba tháng ba, Nhược Hàm dậy từ năm giờ sáng.
Cô vệ sinh cá nhân rất nhanh, mặc bộ quần áo một màu đen duy nhất lên người rồi đi xuống tầng một. Tần Gia Mộc vẫn còn đang ngủ, ba mẹ anh ngay sau lễ đính hôn của con trai thì đã quay về nhà, cả căn nhà vào buổi sớm im ắng vô cùng, ngay cả âm thanh bước chân của cô rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng.
Nhược Hàm một mình lái xe ra ngoài. Cô đến cửa hàng hoa, mua một bó thủy tiên trắng rồi tiếp tục đi đến nhà tang lễ. Bây giờ mới hơn sáu giờ, bãi đỗ xe chỉ lác đác thưa thớt vài chiếc. Ngoài trời buổi sớm gió thổi vào vẫn còn nguyên cái giá rét của mùa đông lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ngày hôm nay chắc chắn gia đình Từ Viễn sẽ đến nên Nhược Hàm cố tình đi sớm một chút để không gặp họ.
Thật ra ba mẹ anh chưa bao giờ ghét bỏ hay có lời trách cứ gì Nhược Hàm, nhưng cô luôn cảm thấy có lỗi với gia đình họ. Cô không phải không muốn gặp họ, chỉ là cô không có dũng khí mà thôi.
Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, trước khi vào bên trong tòa nhà đặt tro cốt cô đã đeo khẩu trang rất kín, nhân viên quản lý không hề nhận ra, gật đầu cho cô vào rồi đi khỏi luôn.
Toàn bộ không gian bên trong tòa nhà này bao phủ bởi một tầng âm u đúng nghĩa, khiến cho người ta còn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914196/chuong-23.html