Mặt trời từ ngoài biển dần dần nhô lên, chiếu những tia sáng đầu tiên của ngày mới xuyên qua kẽ hở của hai bên rèm cửa chưa đóng kín vào trong nhà, lướt qua đôi mắt xinh đẹp của Nhược Hàm đang ngủ say.
Cô cảm nhận được ánh sáng làm chói mắt khẽ nhíu mày, hai mắt bắt đầu mở ra.
Nhược Hàm lờ mờ nhớ tối qua cô ngồi trong phòng khách đọc mấy kịch bản của Doãn Ngọc Dao gửi đến. Mới đó mà đã qua một đêm đến, hôm qua thế mà cô lại ngủ quên mất ở phòng khách.
Ngủ ở tư thế này làm thân mình cô khá nhức mỏi, cô vươn vai kéo dãn cơ thể cho đỡ mỏi, chăn đắp trên người cũng theo động tác này rơi xuống đất.
Nhược Hàm lúc này mới để ý đến chăn từ lúc nào đã xuất hiện trên người mình, cô quay sang bên cạnh nhìn thử.
Ở tầm nhìn ngược ánh sáng của cô, Tần Gia Mộc đang ngồi yên trên ghế sô pha, hơi hơi nghiêng người sang một bên tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm lại.
Trời ạ, con người này bị làm sao thế? Tối qua về thấy cô ngủ ở đây không thèm gọi một tiếng, bản thân cũng không chịu về phòng tắm rửa rồi ngủ trên giường thoải mái biết bao, đi nằm ngủ với tư thế không thoải mái thế này.
Nhược Hàm nhìn lại không gian xung quanh chỗ này, giấy tờ của cô được xếp gọn gàng để một chỗ trên mặt bàn thủy tinh trong suốt, điện thoại và máy tính bảng cũng để ở một góc khác của ghế sô pha, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914190/chuong-26.html