Ngày hôm sau, Nhược Hàm dậy từ rất sớm. Cô thay quần áo, chải lại tóc tai gọn gàng rồi tranh thủ quay về nhà mà không để Liễu Khuê bị đánh thức.
Thật ra cô chỉ cảm thấy bản thân nên về nhà thôi, cô vẫn không biết lúc gặp Tần Gia Mộc nên đối diện với anh thế nào.
Đến hiện tại đã bình tĩnh hơn, Nhược Hàm thấy bản thân hôm qua đúng là có chút quá đáng với anh, nhưng lát nữa về đến nhà cô không biết nên nói với anh như thế nào nữa. Đúng là lần này cô không nên lớn tiếng với anh, có điều bản nhạc kia có ý nghĩa quá sâu sắc với cô, chỉ một nốt nhạc vang lên cũng khiến cô mất kiểm soát.
Nhược Hàm thời cấp ba tỏa sáng rực rỡ, là thiên tài piano giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ khác nhau, cũng là nhờ vào tài năng đánh đàn mà có thể dễ dàng vào được Học viện Nghệ thuật.
Những tưởng rằng với tài đàn của mình, Nhược Hàm sẽ tiếp tục bước đi trên con đường vinh quang và giành được giải thưởng quốc tế, vậy mà tất cả đều đã sụp đổ hoàn toàn. Sau sự ra đi đột ngột của Từ Viễn, cô đau khổ tột cùng, nhốt mình trong bi thương suốt một thời gian dài, cũng từ bỏ hoàn toàn con đường trở thành nghệ sĩ đàn piano của mình.
Trong suốt sáu năm qua Nhược Hàm chưa từng động đến piano, chỉ có duy nhất lần đó bởi vì đau lòng đến không khống chế được cảm xúc mới ngồi xuống chiếc ghế đó, đôi tay thon dài nhấn từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-nu-minh-tinh/2914147/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.