Gia Kiên lúc này xoay người nhìn sang cô, anh mỉm cười nhưng trong cái nét cười ấy mang theo hơi lạnh mà nói:
- Ông chủ đến thăm nhân viên sao? Nhờ em nhắc tôi mới thấy mình làm 1 ông chủ cũng có lòng quá.
Ái Linh ngồi trên giường bệnh mà cứ tưởng bên dưới là tảng băng, toàn thân lạnh ngắt, cô nhìn anh cố nặn ra 1 nụ cười hoà:
- Có lòng chứ! Ông chủ của em là người đàn ông tốt nhất, hiển nhiên không có điểm nào đáng chê rồi.
- Không, em đừng đề cao tôi quá như vậy. Bởi tôi tự nhận thấy mình có 1 nhược điểm lớn, là có tính chiếm hữu rất cao, thế nên tôi rất không vừa ý với những kẻ cứ thích dòm ngó vào thứ của mình.
Ái Linh nghe vậy lại mỉm cười:
- Anh ghen à? Ghen với bác sĩ Trường?
- Em nói đúng trọng tâm rồi đấy! Thế nên rất tiếc tôi không thể trở thành người đàn ông tốt nhất được.
Cô bật cười với cái vẻ ngớ ngẩn ấy của anh, sau đó cầm tay Gia Kiên kéo anh ngồi xuống:
- Gia Kiên, người ta là bác sĩ anh ghen tuông vớ vẩn gì vậy?
Anh tỏ ra cái điệu bộ giận dỗi, quay mặt đi hướng khác mà nói với giọng bất mãn:
- Tôi đâu có thiểu năng đâu mà không biết anh ta là bác sĩ. Mắt tôi cũng không mù mà không thấy anh ta quan tâm em đặc biệt như thế nào.
- Thực ra thì em với bác sĩ Trường có quen biết 1 chút. Mấy năm trước ba em bị tai nạn, là anh ta đã trực tiếp cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mi-tinh/1020639/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.