“Không cần!” Còn không đợi Đăng Dương cất lời thề thốt, vị chấp sự tính tình cộc cằn đã vỗ bàn đứng dậy, hung hăng chặn đứng lời nói của hắn, hùng hồn nói to
“Quyết tâm tốt lắm, báo thù tốt lắm, đó… mọi người thấy chưa, đệ tử Tam Sơn Môn của chúng ta phải là thế này này, cương trực, thẳng thắng, yêu thương huynh đệ, phụng mệnh Tam Sơn, đây mới chính là tin thần cao quý mà hết thảy chúng đệ tử Tam Sơn Môn cần phải có, đây… mới chính là tương lai sau này của Tam Sơn Môn chúng ta, là hi vong về một Tam Sơn Môn trường tồn vĩnh viễn, hùng bá bát phương”
Nghe vị chấp sự cộc cằn thao thao bất tuyệt, hùng chí bừng bừng, ba vị chấp sự còn lại cũng nóng người đỏ mặt, hưng phấn không thôi, ánh mắt nhìn Đăng Dương cũng vì thế mà chuyển từ chán ghét sang nhu hòa, thậm chí là gật đầu tán thưởng.
Nhất là vị chấp sự lớn tuổi, cả cuộc đời ông đều cống hiến cho Tam Sơn Môn, dành hết tất cả để phụng sự Tam Sơn, nay đã đến cái tuổi gần đất xa trời lại có cơ hội gặp được một tên đệ tử nhiệt huyết to lớn đến như vậy, ông ta tựa như nhìn thấy chính bản thân mình khi còn non trẻ, trong lòng thực sự là quá đỗi vui mừng. Cuối cùng, ý chí của ông cũng đã có người tiếp bước.
Đau thương tích tụ hóa chiến tranh, bốn vị chấp sự có mặt ở đây, không một ai là chưa từng lăn xả chiến trận, tắm trong máu lửa, đồng thời cũng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323939/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.