Dáng người cao ngất, ánh mắt khiêu khích, nụ cười tà mị, Đăng Dương đơn giản chỉ là quay người, thế nhưng không hiểu vì sao, hành động này khi rơi vào mắt Lý Xuân Xuân lại tựa như quân vương rời khỏi ngai vàng, bá khí song hành cùng nguy hiểm, trong một tích tắt ngắn ngủi thoáng qua, khiến cho nàng vừa kinh lại vừa sợ, cảm giác giống như… giống như là đang đối mặt với các vị đường chủ uy thế vố song của Tam Sơn Môn vậy.
Tinh thần bị chấn nhiếp, cơ thể Lý Xuân Xuân cũng ngay tấp lự phản ứng theo bản năng sinh tồn, không tự chủ tránh xa nguồn cơn nguy hiểm trước mặt mà vô thức lùi về sau một bước, phản xạ nhanh đến nổi đến chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
‘Khoang đã… chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Cái cảm giác khó hiểu vừa rồi là gì… tại sao mình lại sợ, tại sao phải thối lui trước hắn chứ?’
‘Lý Xuân Xuân, mày bị làm sao vậy, mày điên rồi à? Lùi bước trước một tên chuyên bám váy đàn bà ư? Chỉ vì một câu nói của hắn? Ha ha… nực cười’
‘Khốn khiếp, trời còn chưa tối mà đã mơ sảng rồi!’
Tự dặn lòng mình rồi khôi phục tinh thần trong chớp mắt, Lý Xuân Xuân tức khắc lấy lại tự tin, biến lùi thành tiến mà trở lại vị trí ban đầu, mày liễu xếch lên, băng băng nhìn thẳng vào Đăng Dương với ánh mắt sắc lạnh, gương mặt mỹ nhân sắc nước hương trời hiện rõ sự kiêu ngạo, khinh thường và miệt thị, khoanh tay trước ngực mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323916/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.