“Đăng huynh đệ, ngươi cũng là kiếm tu à, ha ha ha… tốt… rất tốt, ngày nào đó, hai chúng ta sẽ cùng đọ kiếm”
Đây là lời hứa cuối cùng trước khi Đăng Dương từ biệt bằng hữu mới quen, gã lãng khách phiêu bạc với cái miệng to và sự tự tin tuyệt đối.
……….
Vác cái bụng căn tròn, Đăng Dương rời khỏi quán cháo, thẳng hướng về khu trung tâm thành Lưu Châu, sau đó lại tìm một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, thay tấm áo choàng dính đầy bụi đất bằng một tấm áo choàng đen mới, đeo mặt nạ thỏ trắng lên, kéo lên mũ trùm đầu xuống, hắn nhất chân tiến vào quán rượu sát thủ quen thuộc.
Hai cánh cửa nhỏ được đẩy ra và như thường lệ, hương rượu nồng nặc, mùi máu tanh, hàng chục ánh mắt chứa đầy sát khí cuồng bạo ngay lập tức ập thẳng vào mặt hắn, đây thực sự là một bầu không khí chẳng dễ chịu chút nào.
Bất quá, lần thứ tư bước vào vùng đất chết chóc này, thứ mà Đăng Dương cảm nhận được… lại là chẳng gì cả, hoàn toàn không còn bất kỳ yếu tố nào ở nơi đây có thể đả động được tâm trí của hắn.
Hương rượu nồng? Nó có say đắm bằng Yên Cơ Liệt Tửu của tộc Hồ Ly Tinh không?
Mùi máu tanh? Nó chẳng là gì khi so với biển máu chết chóc mà hắn đã lướt đi trong phế khu Cổ Loa cả!
Hàng chục ánh mắt đầy sát khí? Điều này thì càng buồn cười hơn gấp trăm lần… thứ sát khí nhỏ yếu này… nó có thể đọ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323908/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.