Nghe Ngọc Cổ Thanh nói vậy, Đăng Dương liền thoải mái cười đáp 
“Đúng vậy, ta không phải là một lão già, chẳng qua chỉ là muốn đóng kịch, đùa vui chút thôi, thật khổ cho ngươi đi tin sái cổ rồi, ha ha” 
“Đúng là phải công nhận, diễn xuất của ngươi quả thực rất tốt, tốt đến nỗi cả Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, những người thân cận nhất với ngươi, sớm chiều bên nhau, kề vai sát cánh trong sinh tử mà cũng không thể nhận ra” Ngọc Cổ Thanh cười lạnh không thôi 
“Quá khen, quá khen, được thiếu tông chủ của Phá Thiên Tông cất lời ca ngợi như vậy, bổn Giáo Chủ dù có chết cũng được nở mày nở mặt rồi” Đăng Dương thuận theo ý người, nước chảy thuyền trôi mà cười đáp 
Nhìn bộ dạng vô sĩ của Đăng Dương, Ngọc Cổ Thanh như muốn bùng nổ cơn tức trong lòng, tuy nhiên, lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn dám làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm… cực kỳ thảm… 
Để có thể được sống tiếp, Ngọc Cổ Thanh chỉ có thể nhịn đau nuốt đao, không nhiều lời nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, trầm giọng hỏi 
“Nếu đã cố ý để cho ta sống đến tận bây giờ, hẳn là có nguyên do nào đó. Ngươi nói đi, phải làm sao thì ngươi mới để cho ta toàn mạng rời đi?” 
“Toàn mạng rời đi?” 
Đăng Dương cười khẽ một tiếng, thong dong chắp hai tay sau lưng mà chậm rãi đi một vòng xung quanh Ngọc Cổ Thanh, vừa đi vừa nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323851/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.