Thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, Phùng Hưng tạm thời bình ổn tinh thần, khẽ hỏi
“Chu sư huynh, vậy còn tên đạo tặc kia thì chúng ta xử lý như thế nào?”
Chu Lam chậm rãi đáp, ánh mắt thoáng lướt qua sát khí lạnh băng “Rắc rối của chúng ta, tuyệt đối không được kinh động đến Ngọc sư huynh. Phừng Hưng, ngươi cùng với Cửu Triệt, hai người các ngươi trước tiên cứ âm thần theo dõi động tĩnh của tên đạo tặc đó cho ta.”
“Đợi sau khi đấu giá hội kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau diệt sát hắn”
“Được, cứ tin ở đệ, hắn ta có chạy đằng trời cũng đừng mong trốn thoát!” Phùng Hưng tự tin gật đầu rồi ra hiệu với tên thiếu niên gọi là Cửu Triệt ngồi ngay bên cạnh, sau đó cả hai liền cùng nhau âm thầm rời khỏi phòng riêng mà không làm phiền bất kỳ một ai.
-------*-*-------
Quay trở lại phòng riêng của Đăng Dương, hắn lúc này vẫn còn chưa hề nhận ra bản thân đã bị lọt vào tầm ngắm của kẻ khác, thần thái vẫn vô cùng thong dong và nhàn nhãn, năm ngón tay gõ nhẹ thành ghế vang lên từng tiếng lốc cốc, đôi mắt chuyên chú nhìn xuống món cổ vật đang được đấu giá sôi nổi bên dưới.
Chỉ thấy cổ vật này, hình dáng bên ngoài không khác gì một chiếc mai rùa, ngoại trừ việc, nó hoàn toàn được chết tạo bằng kim loại, kích thước cũng không to lắm, chỉ tương đương với lòng bàn tay của một người trưởng thành mà thôi.
Bên trên bề mặt chiếc mai, hay nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323557/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.