“Hả?” Nhìn mặt đất hiện đầy vết nứt nay đã trống không, Thái Chư thoáng giật mình kinh ngạc, nhưng rồi tựa như nhận ra điều gì đó, không khỏi nhết môi cười lại
“Tên oắt con này thật làm cho ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nha, thật không nghĩ đến, hắn vậy mà cũng có bảo vật dịch chuyển!”
“Ha ha, tuy nhiên trước đó, ta cũng đã hai lần đánh xuống linh hồn ần ký vào người hắn, thậm chí còn khắc sâu vào trong linh hồn nhận thức của hắn, cho dù có bảo vật dịch chuyển thì đã sao chứ? Ngươi vẫn sẽ chạy không thoát khỏi tay ta!”
----------*-*-----------
Cùng lúc đó, tại một toàn nhà ba tầng hoang phế trong trấn Lạc Ngôn.
Từ trong hư không ở giữa đại sảnh đổ nát, hai cái bóng đen đột ngột xuất hiện rồi rơi ầm xuống đất, chính là Đăng Dương cùng Hắc Ngục Xà.
Cánh đó không xa, tại trên một cái ghế gỗ phủ đầy bụi bặm, lão ăn mày đã từng ăn chực mì gõ của Đăng Dương tùy ý ngồi gác chân run đùi, đưa ánh mắt đục ngầu nhưng lại cực kỳ sáng tỏ, nhìn đến linh hồn bị đánh nát trong đại não của hắn mà chán nản thở dài một tiếng.
“Ta đã nói trước rồi mà không ghe, tuổi tre khí thịnh chính là mau chết a!”
“Bất quá, nể tình tiểu tử ngươi đã rộng rãi đãi ta một bữa linh đình, ta sẽ không để cho ngươi ra đi hôm nay”
Nói rồi, lão ăn mày khẽ phất nhẹ ống tay áo một cái.
Chỉ thấy dưới cái phấn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323465/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.