“Đương nhiên là xong rồi, lão phu làm việc từ xưa đến nay chưa từng thất hứa với ai bao giờ!” Phạm Côn Bằng chậm rãi nói, rồi vỗ nhẹ cái túi da bên hông một cái. 
Ngay tập tứ từ trong túi da, một tia sáng bạch sắc bay ra ngoài, sau đó liền biến thành một chiếc bình sứ nhỏ rơi vào tay Phạm Côn Bằng. 
Cẩn thận nắm bình sứ trên tay đưa cho Đăng Dương, Phạm Côn Bằng cười nói 
“Đây là độc khí của tiểu huynh đệ cần, gọi là Mộng Hồng Trần, hoàn toàn không màu, không mùi, không vị. Công dụng của nó là khiến cho người hít phải lập tức rơi vào trong hôn mê, đồng thời còn ức chế mạnh khả năng lưu thông đấu khí bên trong cơ thể, và chỉ có tác dụng với võ giả từ cảnh giới từ Võ Tướng sơ cấp trở xuống” 
Nhẹ nhàn tiếp lấy bình sứ nhỏ, Đăng Dương hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi “Cái này là thuốc mê?” 
Cái hắn cần là độc dược cơ mà, tại sao rốt cuộc lại giao ra thuốc mê, chẳng lẽ đến cả một Luyện Dược Sư cao cấp như Phạm lão mà cũng chơi xỏ hắn? 
Tựa như hiểu Đăng Dương đang suy nghĩ cái gì trong đầu, thần thái Phạm Côn Bằng có đôi chút bất đắc dĩ mà giải thích 
“Cái này cũng không phải là lão phu lừa dối tiểu huynh đệ cái gì, chỉ là ta với tiểu huynh đệ cũng chỉ gặp nhau mới một lần. Nói thật, ta còn không biết huynh đệ ngươi là một người như thế nào, là tốt hay là xấu, thậm chí có phải là đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323395/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.